“Anh nhìn thấy em đi đến phòng làm việc và phòng chứa đồ. . .” Trần Hựu Hàm im lặng dừng lại chừng ba giây, khiến người ta nghi ngờ rằng hắn đột nhiên quên từ, nhưng thực ra là bởi vì hắn lại một lần nữa bị cảm xúc mãnh liệt khi nhìn thấy cảnh tượng đó vào lần đầu tiên kia lôi cuốn, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo, hắn mím môi rồi thở ra thật sâu trước khi nói tiếp: ” . . . Thật ra thì anh thấy rất may mắn, rất hạnh phúc, rất. . . không biết nữa.” Hắn cười cười, “Có thể là rất biết ơn vị thần linh nào đó.”
Diệp Khai nhấp một hơi thuốc lá, rũ mắt nhìn xuống.
“Anh cứ vậy mà xác định chắc chắn rằng em đến đây là để làm hòa với anh sao?”
Trần Hựu Hàm hỏi ngược lại cậu: “Em thì sao? Em cứ như vậy mà xác định chắc chắn rằng hai năm qua anh thực sự không quên em sao?”
Diệp Khai cong khóe môi dưới không chút cảm xúc, hút thuốc càng mạnh hơn. Thật lâu sau, cậu mới nói: “Em đã sớm biết anh không quên em rồi, lần trước lúc ở chỗ Khương Nham anh nói vậy là đủ hiểu rồi.”
Trần Hựu Hàm nghe vậy liền liền giật mình. sau đó mới tự giễu mà bật cười: “Quên mất, lần đó em thực sự rất kiên định.”
“Từ trước đến nay em vẫn luôn rất kiên định.” Cánh tay trái đặt ngang trước ngực, tay phải cầm điếu thuốc khoác lên trên bàn tay kia, Diệp Khai dùng tư thái ưu nhã mà gạt rơi tàn thuốc, “Nói thật, nếu như em chỉ là biết hai năm qua anh sống rất thê thảm, em sẽ dao động, nhưng không nhất định sẽ đến đây tìm anh. Em sẽ cảm thấy anh chỉ đơn giản là có chút hối tiếc. Nói cho cùng, cái chuyện ăn năn hối lỗi này, mặc dù nghe rất cảm động, nhưng em cũng không thích.”
Đây chính là phong cách của Diệp Khai.
Trần Hựu Hàm cười cười.
“Sau đó em đã đến gặp ba anh.” Diệp Khai liếc nhìn hắn một cái, “Bác ấy đã già đi rất nhiều.”
Cậu dựa vào tường bên cạnh chiếc lò sưởi, Trần Hựu Hàm thì ngồi trên ghế sô pha, giữa hai người có một đoạn khoảng cách, điều này khiến cho Trần Hựu Hàm có thể quan sát cậu một cách khách quan từ xa lần đầu đầu tiên. Loại bỏ sự kiêu ngạo không sợ hãi, không có sự ngoan ngoãn ngọt ngào theo thói quen của Diệp Khai khi đứng trước mắt hắn, đây là lần đầu tiên Diệp Khai dùng tư thái lãnh đạm mà thâm trầm này để nói chuyện với hắn, trong lòng Trần Hựu Hàm chợt nảy ra một suy nghĩ không đúng lúc: Cho dù không có sự hoang đường nhiệt liệt của tuổi 18 đi chăng nữa, hắn nhất định cũng sẽ yêu Diệp Khai của tuổi 20.
“Lúc em nhìn thấy thư thông báo bệnh tình nguy kịch của anh, người đầu tiên mà em muốn gặp không phải anh mà lại là bác Trần. Em cũng không biết tại sao nữa, nghĩ đến dáng vẻ khi bác ấy nhận được tờ giấy kia bên ngoài phòng cấp cứu, em liền cảm thấy rất sợ hãi. . . Muốn đi thăm bác ấy, xem hai năm nay bác ấy có sống tốt hay không.”
Trần Hựu Hàm biết, Diệp Khai đến gặp Trần Phi Nhất không phải là vì muốn hỏi thăm về quá khứ hai năm kia của hắn, mà là vì gia giáo bẩm sinh của cậu, sự hàm dưỡng và lương thiện của cậu đã thúc giục cậu không thể không đi thăm một người bác đã suýt mất đi con trai mình trong những năm cuối đời.
Đây cũng là phong cách của Diệp Khai.
Trong lòng hắn không hề cảm thấy mất mát, ánh mắt nhìn Diệp Khai càng thêm dịu dàng lưu luyến, giống như một giọt mưa không thể tránh né mà đắm chìm rơi xuống cánh hoa hồng.
“Vậy nên ông ấy kêu em đến khuyên anh kết hôn.” Trần Hựu Hàm nói.
Diệp Khai cười cười: “Ừ, bởi vì bác ấy nói rằng nếu như để em đến khuyên anh, anh sẽ nghe lời.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em liền biết, thì ra bác ấy đã biết chuyện chúng mình từng ở bên nhau. Bác ấy nói, nếu em đã buông tay rồi thì đừng đến quấy rầy anh nữa.” Trong bóng tối, sắc mặt Diệp Khai nhìn có chút tái nhợt. Cậu dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Bác ấy đại khái cũng cảm thấy không nỡ lòng với anh. Bác ấy nói, lúc trước anh có thể dùng một bức thư để đến vay tiền ông nội, nhưng anh lại không chịu dùng, bởi vì anh đã nói –“
Không khí lặng đi, chỉ còn lại những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong ánh sáng.
Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu, dùng sức lau mặt mình.
“Hựu Hàm ca ca, thì ra anh vẫn luôn nghiêm túc.” Chuyện cũ nói đến đây, ngay cả hơi thở của Diệp Khai cũng có chút run rẩy, “Thế nhưng tại sao lúc đó anh lại nói dối em? Tại sao chứ? Em đứng ở ngoài cửa cầu xin anh như vậy, vậy mà anh, anh — mỗi một lời anh nói khi đó em đều thuộc lòng. Em lặp lại những lời đó trong mơ hết lần này đến lần khác, từng lần từng lần một quay trở lại buổi tối hôm đó, hành lang đó, dưới ngọn đèn kia.” Diệp Khai run rẩy đưa điếu thuốc lên miệng, ngay cả đôi môi cũng đang phát run.
“Em hận anh chết đi được. Nói đến mức đó rồi, em thật sự không thể chống đỡ nổi — em thật sự không sống nổi nữa, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu em thật sự không chống đỡ nổi, nếu như không phải nhờ Cố Tụ, không phải dấu vân tay kia, không phải tờ giấy thông báo kia, không phải ba anh nói mấy câu kia, nếu như bất cứ một khâu nào trong đó phạm sai lầm, chúng ta sẽ thật sự không thể quay trở lại nữa.” Cậu nghĩ đến mà sợ, nhịp tim tăng nhanh, Diệp Khai dùng sức hít sâu, rốt cục vành mắt cũng hoe đỏ, “. . . Em không cam lòng.”
Trần Hựu Hàm cười nói: “Bảo Bảo, có thể ôm anh một cái không?”
Nụ cười trên mắt hắn lúc này cũng không tốt hơn biểu cảm sắp khóc đến nơi của Diệp Khai là bao.
Diệp Khai không muốn.
Vẫn còn đang trong giai đoạn giận dỗi, mà lại bởi vì vở kịch hỏng bét kia bị vạch trần, cậu bị coi như con khỉ mà đùa giỡn suốt ba ngày qua, cơn giận trong lòng càng phải trút ra một cách hung hăng hơn nữa. Còn chưa nói rõ mọi chuyện, nợ nần cũng chưa tính toán xong, nợ nần năm xưa giữa bọn họ rối tinh rối mù, khiến cả hai đều suýt chút nữa thì mất đi nửa cái mạng, làm sao có thể lật sang trang dễ dàng như vậy chứ? Nhưng không biết là vì sao, dưới ánh mắt chăm chú của Trần Hựu Hàm như thế, cậu dần dần cảm thấy không chống đỡ nổi nữa, hai chân đang dựa vào lò sưởi cũng cảm thấy mất sức, rốt cục lại chậm rãi đi tới.
Trần Hựu Hàm nhìn Diệp Khai bước từng bước đi về phía mình, sau đó nắm lấy tay cậu, kéo người ngồi vào trong lòng mình.
Cậu thiếu niên năm nào đã trở thành thanh niên, cao hơn, khung xương cũng phát triển hơn, bị ôm lấy ngồi trên đùi Trần Hựu Hàm, giờ thì đã đúng là trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành. Bàn tay Trần Hựu Hàm lướt qua thắt lưng rồi ôm lấy eo Diệp Khai, ngẩng đầu nhìn cậu: “Mình không chơi nữa, được không em?”
Diệp Khai mấp máy môi, thấy hắn thế này liền muốn nói gì đó lạnh lùng, sát phong cảnh. Nhưng cậu dốc hết ruột gan ra, ngay cả một lý do từ chối nói một đằng làm một nẻo cũng không tìm ra được.
Trần Hựu Hàm cầm lấy điếu thuốc giữa hai ngón tay cậu, dụi tắt hai điếu thuốc mới hút được một nửa của cả hai, dịu dàng mà trầm thấp khẩn cầu: “Trần phu nhân, chúng mình khổ sở suốt hai năm nay rồi, nợ nần mình tính sau đi nhé, giờ em hôn anh một cái trước đi đã, có được hay không?”
Diệp Khai cúi đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt cậu vẫn đỏ hoe, chóp mũi xinh đẹp cũng có chút phiếm hồng. Ánh mắt mang theo hận thù mà nhìn chăm chú Trần Hựu Hàm, rồi cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn. Trong sự run rẩy của ngón tay, cậu nhắm mắt lại rồi hôn lên.
Hai năm, hơn 700 ngày đêm, lần đầu tiên họ hôn nhau nồng nhiệt một cách chân thành và thẳng thắn.
Không có khẩu thị tâm phi, không có lừa gạt, không có trêu đùa, không có kịch bản vượt quá giới hạn, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, hẹn cɦịƈɦ bẩn thỉu, Diệp Khai hôn Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm hôn Diệp Khai, giống như lúc ban đầu.
Những bông hoa đều hé nở, những tấm rèm bay phấp phới, gió đưa vào phòng tia nắng lãng đãng có mùi thơm.
Bên trong miệng có thêm vị mặn, đắng chát.
Trong lòng Diệp Khai chấn động, còn chưa kịp mở mắt thì đã bị Trần Hựu Hàm ôm vào lòng. Mặt cậu bị đặt vào hõm cổ hắn, Trần Hựu Hàm khẽ hít một hơi thật nông, “Đừng nhìn.”
Diệp Khai không khăng khăng muốn xem nữa. Cậu ôm lấy vai Trần Hựu Hàm, giọng nói nghẹn ngào đến có hơi ồm ồm, “Hựu Hàm ca ca.”
Trần Hựu Hàm “Ừ” một tiếng mang theo giọng mũi.
Diệp Khai cảm thấy có chút đáng yêu, không khỏi nhếch khóe môi lên, mệt mỏi nói: “Nói em nghe, từng chữ từng câu mà anh nói ngày đó đều là lừa gạt em. Anh chưa từng cảm thấy mệt mỏi với em, chưa từng nhìn chán em, anh nghiêm túc với em, nhẫn sapphire là chân thành, tất cả những lời anh từng nói cũng là độc nhất vô nhị, chỉ nói với một mình em.”
Cậu ôm Trần Hựu Hàm, tựa đầu lên vai hắn: “. . . Anh nói đi, tất cả những chuyện trong quá khứ em sẽ xóa bỏ hết. Để cho em biết rằng em không yêu nhầm người, em không bị anh chán ghét, em được yêu bởi anh, em không phải là kẻ ngớ ngẩn tự cho là mình được anh yêu. Anh nói đi, em sẽ không trách anh nữa. . . cũng sẽ không trả thù.”
Trần Hựu Hàm đưa ra tay trái.
Diệp Khai bị đẩy ra khỏi vòng tay của hắn, nhìn thấy lòng bàn tay Trần Hựu Hàm mở ra trước mắt cậu.
Trong đó có một vết sẹo hình tròn bất quy tắc, suốt đời này sẽ không bao giờ biến mất.
Trần Hựu Hàm liếc nhìn vết sẹo này. Đã có một thời gian dài hắn không dám nhìn đến vết sẹo này, không dám nhìn bàn tay trái của mình, thậm chí mỗi khi dây thần kinh tay trái xuất hiện ở trong ý thức của mình, hắn chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay lại mới có thể nén xuống cảm giác bỏng rát trong cơn ác mộng kia.
“Là vết bỏng khi đó.” Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng nói, “Khi đó vừa nói những lời đó với em, vừa ấn tàn thuốc vào lòng bàn tay. Nếu không làm như thế, anh chỉ sợ sẽ không thể diễn nổi.”
Đau đớn trong nháy mắt quét qua trái tim, trên mặt Trần Hựu Hàm không còn lại biểu cảm gì, lúc này cậu đã mất hết năng lực vận động thần kinh.
“Anh yêu em, Trần Hựu Hàm, 36 tuổi, anh tự thấy mình đã sống một cuộc đời khá tốt, mặc dù sinh hoạt cá nhân đã từng hoang đường hỗn loạn, và anh cũng chưa từng đặt kỳ vọng nghiêm túc gì vào tình yêu, từ khi sinh ra đã ở trên đỉnh của Kim Tự Tháp, những a dua nịnh nọt, những lời dối trá đẹp đẽ, những sự tính toán, tất cả mỹ lệ và phồn hoa anh đưa tay là có thể chạm tới, anh từng mơ màng, từng kiêu căng ngông cuồng, từng nở mày nở mặt cũng từng trắc trở ngã nhào, chân tình giả dối và xa hoa đồi trụy, duy chỉ có chuyện anh yêu em — là sau khi băng qua tất cả hư ảo phù hoa, là điều duy nhất mà anh chắc chắn.”