A Cẩn nhìn bóng lưng Thôi Mẫn rời đi thì chọc Triệu Mộc: “Hoàng thúc, thúc như vậy là không được đâu! Thúc xem, sao người có thể gian díu với người khác như vậy? Nghiêm chỉnh mà cưới một tức phụ không tốt sao?”
Triệu Mộc nhìn trời: “Nam tử tuấn mỹ như ta đã định sẵn là tình nhân của nhiều người rồi.”
A Cẩn bật cười xì ra một tiếng, nàng xua tay: “Thúc đi mau đi, ta nghĩ nếu như tổ mẫu thấy người thì chắc chắn sẽ giữ chặt lấy thúc mà nói chuyện linh tinh đấy.”
Nghe xong lời này, quả nhiên Triệu Mộc chạy trối chết, không nói thêm lời nào nữa. A Cẩn nhìn bóng dáng của hắn, cười hỏi Thời Hàn: “Có tình và vô tình thực ra cũng chỉ trong chớp mắt.”
Thời Hàn hiểu hàm ý trong lời nói của nàng, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng hai người đã nhìn lén khi còn nhỏ, nói: “Có tình thì thế nào? Đôi khi người có tình lại bị vô tình làm cho khổ não.”
A Cẩn nghiêng đầu: “Dù sao ta cũng không hiểu nam nhân các huynh như thế nào! Mấy người đều làm người khác khó hiểu. Phụ vương nói thích mẫu thân của ta nhưng chỉ cần thấy nữ tử xinh đẹp một cái là sẽ cưới vào cửa, trong nhận thức của ông ấy đây vốn dĩ không gọi là phản bội. Hoàng thúc nói thích Ngũ bá mẫu nhưng mà ông ấy vẫn có thể dây dưa với những nữ tử khác nhau. Phụ thân huynh nói thích mẫu thân của huynh, sau khi bà ấy qua đời thì một mực không cưới, ông ấy cho rằng đó là yêu nhưng nếu thật sự là yêu thì vì sao trước đó lại muốn nạp thiếp? Còn cả Nhị bá phụ, Nhị bá phụ và Nhị bá mẫu tình cảm sâu nặng nhưng bên cạnh Nhị bá phụ cũng có không ít thiếp thất, ngoại trừ đường ca Cẩn Thư, Cẩn Ninh thì con cái của thiếp thất cũng không ít. Có phải tình yêu mà nam nhân các huynh nghĩ, không giống với thứ mà nữ nhân muốn?”
Thời Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của A Cẩn, A Cẩn cũng không nhượng bộ, trong đôi mắt to của nàng tràn ngập tò mò.
Thời Hàn không hề do dự mà nghiêm túc nói: “Ta sẽ không!”
A Cẩn: “Hả?”
Sao lại nói sang vấn đề này rồi?
Thời Hàn càng nghiêm túc hơn: “Người khác như thế nào ta không thể phán đoán được nhưng mà ta sẽ không như thế! Ta đã từng đồng ý với mẫu thân của ta, cả đời này ta chỉ yêu một người, sẽ không làm những nữ tử khác đau lòng.”
A Cẩn cười tủm tỉm: “Có mà huynh không cần người ta thì người ta mới đau lòng đó!”
Thời Hàn: “Đau dài không bằng đau ngắn, thời gian trôi qua thì họ cũng nghĩ thông thôi. Dây dưa dài dòng chỉ hại người hại mình, hai người không yêu nhau mà ở bên nhau chỉ mang tới đau đớn cùng cực mà thôi.”
“Huynh tin không?” A Cẩn nhìn Thời Hàn, hỏi: “Huynh tin không? Ta dám cá, Thôi Mẫn không thích Hoàng thúc.” Đột nhiên nàng thay đổi đề tài.
Thời Hàn nhướng mày: “Vì sao? Như ta thấy, cho dù không thích thì cũng có nhiều thiện cảm, nếu không nàng ta sẽ không đi quyến rũ như vậy. Thân phận của Thôi Mẫn cũng không phải ca cơ ở trong cung mà mong muốn nhận được nhiều thứ từ Tề Vương gia, nàng là nữ nhi của Thôi đại nhân, cho dù có gả làm Vương phi cũng không phải là không thể. Căn cơ của Thôi gia chỉ hơi ít chứ không nói lên rằng Thôi Mẫn không có địa vị.”
A Cẩn cúi đầu: “Không phải nàng ta thích mà là nàng ta sợ! Nhưng sự sợ hãi này đều biến thành lấy lòng. Có lẽ huynh không cảm nhận được nhưng ta cảm thấy Thôi Mẫn sợ Hoàng thúc, nhưng dù là sợ thì nàng ta cũng vẫn rất vui vẻ nếu có thể gả cho Hoàng thúc. Hoàng thúc không yêu nàng ta, nàng ta cũng không yêu Hoàng thúc, nhưng nếu như gả cho Hoàng thúc, ta tin tưởng chắc chắn nàng ta sẽ không cảm thấy vô cùng đau khổ mà là rất vui sướng. Cho nên đồng chí Phó Thời Hàn, không có chuyện gì có thể chắc chắn cả, làm người không thể quá võ đoán.”
A Cẩn nói lòng vòng, lấy Thôi Mẫn làm ví dụ nhưng thật ra đã nói lên tất cả. Thật ra là nàng sợ, sợ tương lai Thời Hàn không tìm được một nữ nhân tốt, có khi sẽ uổng phí cả cuộc đời. Dù sao đây cũng là nam hài tử mà nàng đã nhìn lớn lên!
Thời Hàn giật giật lông mày, không nói gì.
“Trước đây cữu cữu của ta còn thích mẫu thân của huynh đấy, vì bà ấy, ông ấy cũng mấy năm không cưới. Nhưng sau này lại gặp cữu mẫu, nước chảy đá mòn, tình yêu được vun đắp thì sẽ nảy nở.” A Cẩn tiếp tục nói.
Thời Hàn: Hóa ra… muội nghe không hiểu thật ra ta đang thổ lộ nỗi lòng đúng không?
Thời Hàn cảm thấy mình không thể đánh giá cao chỉ số thông minh của A Cẩn. Còn A Cẩn lại cảm thấy mình đúng là một tỷ tỷ tốt, thực ra đúng là nàng đã nhìn Phó Thời Hàn lớn lên, trong mắt người khác, hắn là Thời Hàn ca ca của nàng, nhưng trong lòng A Cẩn, Thời Hàn vẫn là thiếu niên mặc đồ trắng tuấn lãng đứng bất động trên lan can, là một tiểu đệ đệ!
“Nhưng huynh yên tâm đi, ta sẽ giúp huynh giữ cửa, sẽ không để nữ nhân xấu đến bên cạnh huynh. Mặc dù ta cảm thấy Thôi Mẫn không phải là nữ nhân xấu nhưng ta không hy vọng huynh và nàng ta ở bên nhau, hai người không thích hợp.” A Cẩn nói lảm nhảm.
Thời Hàn: Ta còn chưa thèm liếc mắt nhìn Thôi Mẫn cái nào đâu. Muội nói cái gì đấy? Nói chuyện cười à?
“Hình như ta còn chưa nói mình thích Thôi Mẫn nhỉ?”
A Cẩn mở to mắt: “Huynh… Đẹp như vậy mà huynh không thích à?”
A Cẩn thề, nói khách quan thì những người nàng quen biết đều là tuấn nam mỹ nữ nhưng người xuất chúng nhất chắc chắn là Thôi Mẫn. Thôi Mẫn không những đẹp còn có mị hoặc phát ra từ trong xương cốt, lại lơ đãng cũng có thể bộc lộ ra sự dịu dàng, đây là thứ ai cũng không bằng nàng ta.
A Cẩn biết mình cũng đẹp nhưng nàng là kiểu xinh đẹp hồn nhiên lanh lợi giống một nữ hài nhi ngây thơ. Đại tẩu tương lai Lý Tố Vấn của nàng cũng đẹp nhưng nét đẹp của Lỹ Tố Vấn là linh hoạt kỳ ảo, nếu không thì cũng không có người ngộ nhận nàng ấy là yêu tinh. Mẫu thân lại đẹp theo kiểu ung dung phóng khoáng. Những người này đều đẹp nhưng lại không thắng nổi tư thái tràn đầy mị hoặc của Thôi Mẫn.
Thời Hàn cười: “Cứ đẹp là ta phải thích sao? Những chuyện trên đời không phải nhìn nhận như vậy đâu.” Ta thích là tiểu cô nương ngây ngô, xinh đẹp lại điêu ngoa, chính là như thế!
A Cẩn tấm tắc: “Ánh mắt của huynh đúng là không ra làm sao!”
“Cái gì không ra sao?” Oánh Nguyệt tới, A Cẩn chỉ Thời Hàn: “Ta nói ánh mắt Thời Hàn ca ca không ra sao, tỷ, tỷ xem ta nói có đúng không?”
Oánh Nguyệt cười: “Muội nói cái gì cũng đúng.”
Oánh Nguyệt về rất đúng lúc, nàng ấy vừa trở về thì Ngu Quý phi cũng ra ngoài, đoàn người cũng không ở lâu mà trực tiếp xuống núi. Đợi mấy người xuống núi, rốt cuộc Thôi Mẫn mới ra khỏi cửa phòng, nàng ta đứng ở giữa sườn núi nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy cỗ kiệu đang từ từ đi xuống các bậc thang.
Nha hoàn Tiểu Thúy bên cạnh nàng ta nói: “Tiểu thư, không ngờ là đoàn người của Ngu Quý phi. Có điều quan hệ của Gia Hòa Quận chúa và Ngu Quý phi đúng là tốt, lại có thể lén lút đi cùng bà ấy ra ngoài dâng hương! Nhưng mà… bên người bọn họ là ai nhỉ!”
Thôi Mẫn nhìn đoàn người xuống núi, trong mắt hiện lên sợ hãi, nàng ta cố gắng giữ chắc bàn tay đang run rẩy của mình, nhẹ nhàng cười nói: “Đó là ai? Đó là ma quỷ, ngươi biết không? Đó là ma quỷ!”