Đúng lúc này, Lí Vị Ương nói: “Đại ca, đại ca đừng nguỵ biện nữa, ta nghe nói hôm qua Đại ca vừa đến am ni cô thăm Đại tỷ… Chẳng lẽ Đại ca cho rằng phụ thân có chữ vạn nhất, thì hai người có thể nắm toàn bộ Lí gia trong tay sao? Đại ca sao có thể hồ đồ như vậy, nếu như phụ thân xảy ra chuyện gì, Lí gia chúng ta sẽ suy sụp mất!”
Lí Tiêu Nhiên chấn động, nghe Lí Vị Ương nói xong, ông đột nhiên liên tưởng đến một khả năng. Nếu lúc trước Lí Mẫn Phong đến am ni cô, như vậy lúc đó rốt cuộc hắn đã nói gì với Lí Trường Nhạc, hay là hắn luôn oán hận mình nhốt hắn vào từ đường đóng cửa suy nghĩ, cho nên mới sai Lí Trường Nhạc hạ độc… Suy đoán này, chỉ chợt loé lên trong đầu ông, nhưng làm cho ông rét run cả người.
Nhớ lại ánh mắt kìm nén oán giận của Lí Mẫn Phong khi nhìn về phía mình từ sau chuyện đó, Lí Tiêu Nhiên bất giác cảm thấy sợ hãi.
Con trai ruột, con gái ruột của ông, lại vì mấy trừng phạt nho nhỏ mà phản bội ông như vậy, trời chứng giám ông chỉ muốn làm cho chúng hối cải, thế mà chúng thông đồng với nhau muốn lấy đi tính mạng của ông.
Lí Mẫn Phong tức giận nói: “Ngươi tiểu tiện nhân này, nói hươu nói vượn, ta lúc nào —— “
Lí Tiêu Nhiên chỉ tay vào Lí Mẫn Phong, lớn tiếng ngắt lời: “Ngươi câm mồm cho ta! Ngươi cùng Trường Nhạc thông đồng với nhau từ đầu tới đuôi muốn mưu hại ta, hiện giờ sự việc bại lộ, còn không biết hổ thẹn dám hét lên mắng người! Phụ thân cái gì, sao ta có thể sinh ra đồ nghiệt tử như ngươi!”
Lí Trường Nhạc thấy vậy, không nhịn được nữa hô lên: “Phụ thân! Chúng con là do người sinh ra, sao phụ thân có thể tin lời người ngoài làm vấy bẩn chúng con…”
“Được rồi! Khỏi cần đóng kịch nữa!” Lão phu nhân mặt xanh mét, lớn tiếng nói: “Ta xem đủ trò diễn của các ngươi rồi! Tội lớn giết cha là tội không thể tha, vả miệng cho ta!”
Lão phu nhân hạ lệnh, nhưng đám hộ vệ vẫn đứng tại chỗ không dám đánh, La ma ma hừ lạnh một tiếng, bước lên tát cho Lí Mẫn Phong bảy tám bạt tai, Lí Mẫn Phong còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đánh thành mặt sưng phù, chỗ đỏ chỗ tím, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Hắn hét lên một tiếng: “Phụ thân, con là con trai duy nhất của người!”
Hắn nói không sai, Lí Tiêu Nhiên có bốn nữ nhi, nhưng con trai lại chỉ có một người. Cho nên Lí Tiêu Nhiên đã phẫn nộ vô cùng nhưng ông không thể không nhẫn nại, thậm chí không thể không biện hộ cho hắn: “Lão phu nhân —— “
“Trong mắt ngươi còn có người mẫu thân này sao?” Lão phu nhân bị Lí Mẫn Phong làm cho tức giận đến cực điểm, tất nhiên cũng ba phần khó chịu khi nhìn con trai, “Ngươi xem ngươi sinh ra loại ngỗ nghịch bất hiếu này, ngay cả thiếp của ngươi nó cũng dám đánh, ngay cả muội muội cũng dám giết, thậm chí còn đâm ngươi bị thương, nếu nó thật sự coi ngươi là phụ thân, sao lại làm như vậy? Nó mà nghĩ cho Lí phủ một chút thôi, tuyệt đối sẽ không đối nghịch với ta và ngươi như vậy!”
Thấy lão phu nhân tức giận, Lí Tiêu Nhiên vội thỉnh tội: “Dạ, lão phu nhân bớt giận, đều tại con quản giáo không nghiêm.” Lão phu nhân nói không sai, mặc kệ ông yêu thương đứa con trai này như thế nào, hiện tại nó đã là phế nhân! Ai còn tin tưởng đứa con trai dám đâm bị thương phụ thân mình đây?! Ngỗ nghịch bất hiếu như vậy, còn giữ lại làm gì!
Lí Mẫn Phong tiếp tục kêu gào: “Phụ thân, con không làm sai gì hết!”
Lí Vị Ương nhắc nhở: “Đại ca, sai chính là sai, cánh tay phụ thân còn đang chảy máu, sao Đại ca lại không biết xấu hổ nói Đại ca không sai, Đại ca không sai, chẳng lẽ là lão phu nhân sai, hay là phụ thân sai? Muội khuyên Đại ca đừng khăng khăng cố chấp như thế!”
Lí Mẫn Phong càng thêm tức giận: “Lí Vị Ương, ngươi tiểu tiện nhân! Phụ thân, lão phu nhân, hai người đừng bị nha đầu gian xảo này lừa gạt, từ lúc nó bước vào Lí phủ, nhà chúng ta chưa từng có ngày lành, hai người nhìn xem mẫu thân của con bị tức giận thành bộ dáng gì! Hai người mau xem đi!”
Lí Vị Ương lạnh lùng cười, nghiêm mặt nói: “Đại ca, mẫu thân bị Đại tỷ chọc tức đến hôn mê bất tỉnh, không liên quan gì đến ta.”
Lúc này, Lí Trường Nhạc kinh sợ hô lên một tiếng: “Mẫu thân, người tỉnh rồi!”
Đại phu nhân từ từ mở to hai mắt, lúc này mới thấy Lí Tiêu Nhiên cùng lão phu nhân mặt lạnh như sương mùa đông nhìn mình, sau đó bà nhìn thấy vết thương trên cánh tay Lí Tiêu Nhiên, trong lòng kinh hoảng, nghĩ qua là biết vết thương của Lí Tiêu Nhiên từ đâu mà có! Bà há hốc mồm, nhưng vẫn không nói ra lời, Lí Trường Nhạc vội nói: “Mẫu thân sao thế?”
Đại phu nhân lắc đầu, Đỗ ma ma luôn quỳ gối bên cạnh vội vàng nói: “Phu nhân phát bệnh, nô tỳ có mang theo thuốc.” Sau đó Đỗ ma ma vội vàng lấy thuốc, đến gần Đại phu nhân, hầu hạ bà uống thuốc, Đại phu nhân thở ra được một hơi, tầm mắt bà dừng ở chỗ Lí Mẫn Phong một lát, sau đó tràn ngập oán hận nhìn về phía Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương lại bình tĩnh nhìn bà ta, trong mắt mang theo ý cười làm bà ta tức đến độ trái tim co rút: “Mẫu thân, người tỉnh rồi, không sao chứ?”
—— Lời ngoài truyện ——
Mấy chương này đều là tình tiết liên tục, (*^__^*) hì hì…