Theo họ xuất cung, còn có đám thái giám nâng ban thưởng. Ngày đó, tất cả thế gia Nghiệp Kinh đều biết, hoàng đế đại tứ phong thưởng hai đứa con của Bắc Chiến Vương, Bắc Chiến Vương luôn không được hoàng đế yêu thích, dường như sẽ phục sủng.
Các triều thần sớm vào phe cánh tự nhiên sốt ruột nổi lửa, mắt thấy Bắc Chiến Vương bắt đầu chính đại, chỉ hận bản thân quyết định quá sớm, bằng không đúng lúc sẽ vào phe Bắc Chiến Vương. Đương nhiên cũng có người rõ ràng, nhìn ra hoàng đế muốn lợi dụng Bắc Chiến Vương chèn ép Thái tử và Tam hoàng tử, cuối cùng vị trí này thuộc về ai khó mà nói, nhưng tùy tiện vào bè phái nhất định khó có kết cục tốt, dứt khoát không đứng về phía ai, chỉ coi như không biết.
Đáng tiếc trên triều đình này đa số là kẻ ngu dốt, bằng không cũng sẽ không thối nát đến thế này. Sau khi An Khánh Đế bày thái độ, không ít kẻ từng dựa Thái tử hoặc Tam hoàng tử sôi nổi gửi bái thiếp đến phủ Bắc Chiến Vương.
Chỉ là Bắc Chiến Vương một mực cự tuyệt, đại môn vương phủ đóng chặt, ai cũng không tiếp.
*
Mà An Trường Khanh vì làm ra bộ dáng vì tình thương tâm muốn chết, cũng ngày ngày trong phủ với Tiêu Chỉ Qua. Chẳng qua tuy họ ở trong phủ, tin tức lại linh thông, mỗi ngày đều có thám tử đến báo.
Tiền triều cũng đang nghị luận suy đoán tâm tư của thánh thượng cùng người kế vị, đến trong phủ, lại thích xem cảnh náo nhiệt của An Trường Khanh hơn.
Bởi vì tiểu thoại bản truyền lưu, phu phu Bắc Chiến Vương là một đôi ân ái xứng đôi nhất trong lòng bá tánh Nghiệp Kinh. Huống chi trước có Bắc Chiến Vương không nạp thiếp, sau có Vương phi ngàn dặm đưa lương thảo. Tuy long dương chi phích không dễ nghe, nhưng người từng nghe cũng phải hâm mộ tình cảm của hai người. Nếu có cưới thê, khó tránh bị lấy ra so sánh với vợ cả, nhận không ít chèn ép.
Có hâm mộ, cũng có ghen ghét không thích. Lúc trước không có bằng chứng mà phỏng đoán dễ dàng bị người bẻ nhược điểm, hiện giờ Bắc Chiến Vương có hai đứa con, ác ý phỏng đoán, người xem náo nhiệt càng nhiều. Thám tử mang tin tức về càng ngày càng thái quá.
Hôm nay là Vương phi thất sủng, ngày ngày ở vương phủ lấy nước mắt rửa mặt.
Ngày mai là thật ra Bắc Chiến Vương đã sớm chán Vương phi, sinh mẫu của tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa mới là người trong lòng Bắc Chiến Vương, chỉ là địa vị sinh mẫu thấp kém, Bắc Chiến Vương mới ra hạ sách, cưới Vương phi vào phủ, hiện giờ Vương phi bị giam cầm ở vương phủ, chờ sinh mẫu trở về, liền phải chuyển vị trí cho người ta……
Thái quá hơn, còn có người trong phủ có nữ nhi hơi đẹp, đã bắt đầu cân nhắc đưa nữ nhi vào vương phủ chia sủng. Vương phi là nam nhân, tiểu quận chúa cũng phải có người giáo dưỡng, Trước đây Bắc Chiến Vương không chịu nạp người, hiện giờ vì tiểu quận chúa, sẽ không cự tuyệt nữa. Vì thế sôi nổi xoa tay hầm hè muốn đưa người vào vương phủ.
An Trường Khanh nghe được cười như không cười, một bên lấy trống lắc chơi với con gái, một bên liếc Tiêu Chỉ Qua: “Vương gia thật là có diễm phúc. Ta đếm sơ lược cũng có năm sáu nhà muốn đưa nữ nhi tới.”
Tiêu Chỉ Qua trừng mắt nhìn cấp dưới cái tin gì cũng nói sạch ra, xua tay cho hắn lui, bế con trai tiến tới nói: “Bên ngoài không biết chuyện, Nhạ Nhạ còn không biết?”
An Trường Khanh khẽ hừ nhẹ một tiếng, đương nhiên y biết chuyện gì. Chỉ là nghe cứ thấy khó chịu, mới tìm Tiêu Chỉ Qua trút mà thôi.
Thấy y vẫn chưa giãn biểu tình, Tiêu Chỉ Qua ấn ấn gò má y, dỗ dành nói: “Đừng giận, chờ ta tìm sân về cho ngươi.”
***
Một nam một nữ được ngự khẩu thân phong không bao lâu, Bắc Chiến Vương ngồi ở Hồng Lư Tự một thời gian liền được điều tới Thái Phủ Tự. Thái Phủ Tự là mạch máu kinh tế của Đại Nghiệp, quản lý nông, công, thương, gạo và tiền cũng đều vào Thái Phủ Tự, thật ra thực quyền vô tích sự. Thái phủ Tự khanh Lý triệu là nhân sĩ quận Thường Dương, căn cơ đều ở Thường Dương, trong triều chưa bao giờ vào bè phái, Bắc Chiến Vương đến, thậm chí cũng không lo lắng có người ngáng chân. Chỉ cần đợi, đó chính là chính tích đánh thực.
—— người sáng suốt đều nhìn ra, rõ ràng là An Khánh Đế tự lót đường cho Tiêu Chỉ Qua.
Các triều thần chuyển tâm tư, sau khi Bắc Chiến Vương vào triều tham chính, càng thêm thân thiện với hắn. Mỗi khi hạ triều, luôn có quan viên tiến lên chống cái mặt lạnh của hắn mời hắn đi uống rượu tham yến.
Hôm nay cũng vậy, Tiêu Chỉ Qua vốn chuẩn bị cự tuyệt liền dừng lại, nghĩ đây đúng là cơ hội thích hợp tìm lại sân cho An Trường Khanh, do dự chốc lát, liền gật đầu đồng ý.
Người mời không ngờ hắn sẽ đồng ý, sửng sốt một lát lập tức cười tươi như hoa cúc, vừa dẫn đường vừa cười nói: “Khó được Vương gia nể mặt, hôm nay nhất định khiến Vương gia vui vẻ mà về.”
Nói chuyện chính là Lưu Xuân hầu Vương Chiêu Nghĩa, tổ tiên cũng từng là vương công, đến đời ông tiếp tục duy trì, phong Lưu Xuân hầu. Chỉ là ông có tài năng bình thường, lại thích ăn nhậu chơi bời, trong phủ cũng không có con cháu có tiền đồ, mấy năm nay đã từ từ xuống dốc, tự mình lãnh nhàn tản vô tích sự.
Công hậu của ông như vậy không thiếu con cháu, tài hèn học ít nhưng không cam lòng hạ cánh, liền muốn vào phe phục dậy. Nếu là Thái tử và Tam hoàng tử, bên cạnh có trợ lực lớn hơn nữa sẵn sàng góp sức, tất nhiên chướng mắt thế gia xuống dốc nhà họ, nhưng Bắc Chiến Vương thì khác, hắn không có mẫu tộc, trong triều không có ai ủng hộ, thậm chí thê tộc cũng là thân cận của Thái tử. Lúc này, nếu ai vào mắt Bắc Chiến Vương trước, liền có thể được trọng dụng. Có lẽ trong triều không ít người đều muốn cắn một ngụm bánh thơm, chỉ là vị trí càng cao còn bưng cái giá, nếu lúc này không thừa dịp thân cận nhiều hơn, thì đợi khi nào?
Bởi vậy nghe nói Lưu Xuân Hầu mời được Bắc Chiến Vương, không ít người nghe tin mà đến, đều cười tủm tỉm tới lấy ly uống rượu.
Lưu Xuân Hầu không dám tự tiện làm chủ, chỉ trưng cầu mà nhìn Tiêu Chỉ Qua: “Vương gia, ngài xem……”
Tiêu Chỉ Qua sao cũng được gật đầu: “Ngươi là chủ nhà, liền tùy ngươi an bài.”
Lưu Xuân Hầu vui vẻ rạo rực mà đi an bài.
Vì Bắc Chiến Vương đến, Lưu Xuân Hầu cố ý đặt nhã gian tốt nhất ở Vọng Tiên Lâu. Xưa nay ông biết chơi, trừ rượu ngon đồ ăn trân quý, còn gọi mấy mỹ nhân giỏi ca múa xướng khúc trợ hứng. Những mỹ nhân này có nam có nữ, xinh đẹp như hoa, da trắng nõn nà.
Đại khái là được chỉ thị trước, Tiêu Chỉ Qua vừa vào, liền có hai nam đồng mỹ mạo đến rót rượu cho hắn, trong đó có lá gan lớn, mềm mại dựa vào người hắn.
Tiêu Chỉ Qua lưu loát né tránh, lại nhấc bình rượu tự mình rót, lạnh mặt nói: “Không cần các ngươi hầu hạ, đều đi xuống đi.”
Hai nam đồng lộ vẻ kinh hoảng, đồng thời quỳ xuống đất.
Lưu Xuân Hầu cười ha hả ra mặt hoà giải: “Hai người này không vào mắt Vương gia sao? Ta kêu hai người khác tới?”
Tiêu Chỉ Qua liếc ông một cái, nhàn nhạt nói: “Không cần, trên đời này, chỉ có Vương phi có thể vào mắt bổn vương.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Nghe nói ta thất sủng?
Túng Túng:…… Không dám.