“Giáo chủ…” Cơ thể Cao Phóng hơi run lên, lại bị Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng trấn áp.
“Đừng cử động…” Quân Thư Ảnh nói, hôn lên đôi mắt ánh lên vẻ bất an. Đôi môi hạ xuống mí mắt đang run rẩy, hàng lông mi dài khẽ chạm vào, khiến y cảm thấy an tâm.
“Giáo chủ…” Cao Phóng lại gọi sau khi đã trấn an lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Mười ngón tay bị Quân Thư Ảnh giữ chặt hơn tê cứng. Quân Thư Ảnh sử dụng lực nắm chặt tay hắn.
Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng hôn đôi mắt cùng hàng mi đang run nhẹ của Cao Phóng, rồi áp trán mình vào Cao Phóng, than nhẹ: “Cao Phóng…”
.
Thanh Lang dậy thật sớm, đi xung quanh dò xét, nói vài câu xã giao với hạ nhân, nhưng khi mặt trời lên cao, hắn vẫn không thấy Quân Thư Ảnh lộ diện.
Thanh Lang đi tới đi lui, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một hồi, khi hắn sắp chán đến chết đi được, hắn liền quyết định đi đến đình viện của Quân Thư Ảnh. Vừa đến nơi liền nhìn thấy Cao Phóng từ phòng Quân Thư Ảnh đi ra rồi quay đầu đóng cửa lại.
“A… a…” Thanh Lang nhướn mày. Tiếng kêu này kinh động Cao Phóng, quay lại thấy rõ người đến là Thanh Lang, Cao Phóng liền trưng vẻ mặt không hoan nghênh mà tiếp đón hắn.
Thanh Lang chỉ chỉ cửa phòng Quan Thư Ảnh, lại chỉ chỉ Cao Phóng, cả kinh nói: “Đừng nói là tối hôm qua ngươi ở lại đây đó nha.”
Cao Phóng vuốt lại mái tóc hơi rối, thản nhiên đi ngang qua Thanh Lang, cũng không buồn quay đầu lại nhìn, khinh thường nói: “Đầu óc ngươi chỉ toàn những ý niệm xấu xa. Đúng là miệng ngươi không thể nói cái gì tốt đẹp được(*)”Thanh Lang cảm thấy lần này mình bị mắng oan mạng, liền biện minh: “Ta chưa nói cái gì hết nha. Ngươi đúng là giống chủ tử của ngươi, lòng dạ hẹp hòi.”
Thanh Lang nói xong thì Cao Phóng đã đi khỏi đình viện, bên này thì cửa phòng Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng mở, giọng nói lạnh như băng phát ra: “Ngươi nói ai?”
Thanh Lang vội quay đầu, trưng ra bản mặt tươi cười lấy lòng, ân cần tiến lên phía trước, nói: “Không có không có. Ta đã an bài tốt mọi nơi rồi, Quân công tử có muốn tự mình đi xem không?” Vừa nói xong đã đến trước mặt Quân Thư Ảnh, không đợi Quân Thư Ảnh đáp lại, Thanh Lang nhướng mày nói: “Buổi sáng gió lạnh như vậy, Quân huynh sao có thể ăn mặc đơn bạc như thế. Mau mặc thêm y phục vào, không lại cảm lạnh.”
Quân Thư Ảnh nhếch miệng, khóe mắt giựt giựt, lui trở vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Thanh Lang sờ sờ cái mũi cao suýt chút nữa bị cánh cửa làm cho biến dạng. Bên trong truyền ra giọng nói tức giận: “Ngày mười tháng hai hành động, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị mọi việc thật tốt. Còn giờ thì cút cho ta!”
Thanh Lang bĩu môi, lết thết rời đi.
———————-
(*) Nguyên văn: 狗嘴里吐不出象牙 (mõm chó ko thể nôn ra ngà voi???)