Ngón tay Cố Tư Huấn siết chặt chén trà đến mức trắng bệch, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Bác cả dạy phải.”
Cố Minh Dã biết hôn sự của anh ta thất bại là vì Phó Dung Dữ, bây giờ lại vấp ngã trong giới kinh doanh một lần nữa, nhất định sẽ suy sụp mất mấy ngày, nhưng bây giờ ông ấy muốn Cố Tư Huấn nhận ra rõ cục diện tàn khốc này.
Phó Dung Dữ có thể một thân một mình dấn thân vào trong vực sâu để tranh giành một đường sống, có thể sử dụng thủ đoạn kinh doanh hơn người để làm nhà họ Tạ công nhận hôn sự của anh và Tạ Âm Lâu, đây chính là thứ mà Cố Tư Huấn được dòng họ bảo vệ quá tốt không thể nào có được.
Bây giờ, ông ấy càng phải ném Cố Tư Huấn chưa đủ lông đủ cánh này vào trong giới sài lang hổ báo để tôi luyện khắc nghiệt một phen.
Cùng lúc đó, trong phòng riêng ở cuối hành lang.
Thịnh Hựu An vừa sầm mặt đi ra khỏi Đàn Cung, thì sau bức bình phong, Bùi Liệt trêu chọc nói: “Cái ông già chết bầm Thịnh Hựu An kia dám tính kế cậu chủ của nhà họ Cố, e là ông ta sống không lâu nữa đâu, sau khi bị bóc trần, nhất định ông ta sẽ bị nhà họ Cố đuổi cùng giết tận.”
Bên cạnh, Phương Nam Thư cũng đến tham gia bữa họp mặt hôm nay nói chen vào: “Bây giờ ông ta không tìm được người thu mua, sẽ nhanh chóng phá sản thôi… Đã gần năm mươi tuổi rồi, muốn đợi thời cơ trở lại sẽ rất khó khăn, cho nên dù phải đắc tội Cố Minh Dã cũng phải đi lừa Cố Tư Huấn.”
Vừa dứt lời, cô ta lại nhìn sang Phó Dung Dữ đang ngồi ngay ngắn trên sô pha bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Thịnh Hựu An có chuẩn bị sẵn mới về Tứ Thành, ban đầu muốn rút một khoản đầu từ tư Phó thị, ai ngờ còn bị Phó Dung Dữ cắn ngược lại.
Lần này nhà họ Cố đã thiếu anh một món nợ ân tình trị giá một tỷ.
Bùi Liệt nói: “Lần này ông già chết bằm kia mua bán không thành, ông ta không đi tìm anh Chu đó chứ?”
Tối nay Chu Tự Chi không có mặt ở đây.
Đúng ra mà nói, từ sau khi trong giới lan truyền Chu Tự Chi và Vân Thanh Lê đã trở lại keo sơn như ban đầu, anh ta đã không còn tâm trạng tụ tập với đám bọn họ nữa, cả ngày không phải về nhà đúng giờ thì là đi đón Vân Thanh Lê về.
Chỉ cần Vân Thanh Lê lên sân khấu trình diễn, vị trí tốt nhất ở hàng ghế đầu tiên nhất định có mặt Chu Tự Chi.
Bùi Liệt còn từng cay đắng nói hai câu: “Anh Chu chẳng có kinh nghiệm gì, thế mà làm như đang yêu đương cuồng nhiệt vậy.”
Lúc này Phó Dung Dữ đứng dậy đi tới, cất giọng thờ ơ nói: “Chu Tự Chi tự biết tính toán.”
“Chỉ sợ có người chơi bài tình cảm.”
Bùi Trang ngồi ở trong góc đột nhiên lên tiếng, mọi người liếc mắt nhìn sang thì thấy cô ta cúi đầu đọc một đoạn văn bản trên màn hình điện thoại: “Khi đó nam thần của cô nói sẽ mãi mãi yêu cô, trừ khi sông Seine khô cạn… Tình yêu ba năm to lớn, thế nhưng người anh cưới lại chẳng là cô.”
Bùi Liệt nhướng mày nhìn về phía em gái: “Thi Di lại viết tiếp chuyện xưa sao?”
“Còn để cho anh Chu xem nữa đấy.” Bùi Trang chỉ thuận tiện lướt qua nội dung của bài đăng, chỉ thiếu điều ấn mấy chữ kẻ thứ ba lên mặt Vân Thanh Lê, trong phần bình luận đã có người hâm mộ tò mò kết cục của chuyện cũ.
Trước kia cô ta có ấn tượng khá tốt về Thi Di, bây giờ thì chẳng thể nào ưa nổi Thi Di.
“Năm đó khi anh Chu vừa liên hôn với nhà họ Vân, Thi Di liền quay lưng gả cho Thịnh Hựu An, năm năm qua ở nước ngoài làm bà chủ nhà giàu, trông không có vẻ như là tình cũ khó quên, bây giờ lại chơi bài tình cảm. Nếu lúc trước biết thế này thì gả làm gì, cô ta mà đồng ý si tình chờ ba bốn năm, có thể sau này bà Chu sẽ phải đổi người.”
Xét về mặt tình cảm, ở đây chỉ có Phương Nam Thư là có tiếng nói chung với Bùi Trang, tiếp lời: “Bây giờ thì muộn rồi, Vân Thanh Lê và Chu Tự Chi đã kết hôn năm năm, còn lâu hơn tình yêu ba năm với Thi Di.”
“Mấy chị em, chuyện này chưa chắc đâu.”
Bùi Liệt nói đầy ẩn ý: “Đàn ông chúng tôi sẽ luôn khắc sâu giai đoạn khắc khổ nhất trong lòng.”
“Ồ, một người là liên hôn gia tộc vô vị nhạt nhẽo, còn một người bị ép phải chia tay với tình đầu… Đối với đám đàn ông chó má các anh mà nói, đúng là rất dễ lựa…”
Bùi Trang nói với giọng châm biếm, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Dung Dữ muốn nhận được sự đồng cảm từ anh.
Ai ngờ thấy anh đã cầm lấy áo khoác lông dê, chuẩn bị đi về trước.
“Anh Dung Dữ, về sớm vậy sao?”
Phó Dung Dữ liếc mắt nhìn sang, tích chữ như tích vàng nói: “Đi đón chị dâu em.”
Sau khi Tạ Âm Lâu quay xong điệu múa nữ thần cầu mưa ở Hoành Điếm, vì đói bụng đã thuận tiện ăn chực chút cơm ở đoàn phim. Cô thấy sắc trời đã tối, đoán Phó Dung Dữ cũng tan làm, vì thế gửi tin nhắn cho anh.
Gần đến chín giờ.
Trương Qua đã đưa đĩa trái cây mới lên bàn cho cô lần thứ ba, Tạ Âm Lâu vẫn chưa phát hiện đãi ngộ của cô đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, sau khi ăn vài miếng thì cuối cùng Phó Dung Dữ đã chậm rãi đến.
Cô quấn áo ấm chạy ra khỏi Hoành Điếm, sau đó nhào vào trong lồng ngực Phó Dung Dữ, dù ngón tay đã ấm lại nhưng cô cố ý muốn dán lên sườn cổ thon dài của anh: “Hôm nay em bị đông lạnh vài tiếng đồng hồ, có phải tay lạnh lắm không?”
Cánh tay Phó Dung Dữ ôm lấy vòng eo cô, ra hiệu bằng mắt cho Trần Nguyện đứng cách đó không xa.
Người đi theo phía sau thức thời đi chậm lại.
Sau đó, anh ôm Tạ Âm Lâu lên xe, tăng nhiệt độ máy sưởi lên.
“Mặt đã tái đi không ít, để anh xem còn lạnh chỗ nào không.” Bàn tay anh thật sự nhét vào trong áo khoác cô kiểm tra, tựa như thật lòng muốn sưởi ấm cho cô, từ eo dần lên trên xương bướm, sau đó lại lướt xuống dưới.
Tạ Âm Lâu rúc vào trong ngực anh, lông mi cong vút hơi nhướng lên, giống như được lòng bàn tay ấm áp của anh sưởi ấm thật thoải mái, cô thất thần nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nắm cổ tay anh dán lên eo mình: “Ở đây.”
Đôi môi mỏng của Phó Dung Dữ cong lên đầy ẩn ý: “Sao lại vậy, anh không nghĩ thế đâu.”
Tạ Âm Lâu giơ tay ôm lấy anh, vòng ngọc trượt dọc theo cổ tay trắng như tuyết, chất ngọc còn vương mùi thơm của cô dán chặt vào người anh: “Anh không nghĩ vậy sao? Không nghĩ vậy mà nhân lúc em ngủ say cứ hôn em hoài?”
Cô luyện múa quá mệt, hận không thể ngủ chết ở trên giường.
Nhưng không hoàn toàn mất ý thức, cô vẫn cảm nhận được.
Phó Dung Dữ thấy cô vừa không hợp ý là vạch trần ngay, khuôn mặt tuấn tú của anh bị bóng tối che phủ dần trở nên nguy hiểm, còn cố tình giả vờ làm chính nhân quân tử: “Cô Tạ có chứng cứ không?”
Tạ Âm Lâu quan sát khuôn mặt anh, còn cả giọng nói ngả ngớn đầy từ tính nữa.
Là khăng khăng không nhận hành động mình đã làm.
Cô ngả đầu lên vai áo tây trang của Phó Dung Dữ, cất giọng mềm mại nói: “Phó Tổng, lần sau nếu anh còn định hỏi em có chứng cứ không, thì phiền anh hãy rút tay ra khỏi người em trước đã.”
“Nếu để vậy, càng có sức thuyết phục hơn.”
…
Phó Dung Dữ tự mình lái xe ra khỏi đoạn đường Hoành Điếm hẻo lánh, hai người vừa kết hôn nhưng thời gian gần đây lại chẳng làm gì cả, bây giờ công việc múa thế của Tạ Âm Lâu đã xong, nên xảy ra chuyện gì trong lòng ai cũng hiểu nhưng chẳng nói ra.
Anh nhớ trên xe không có đồ dự phòng, muốn dừng xe đi mua.
Nhưng xương cổ tay thon dài lại bị ngón tay lành lạnh của cô nắm chặt: “Anh không muốn chân chính sống bên em sao?”
Phó Dung Dữ hơi nghiêng khuôn mặt tuấn tú nhìn cô, đôi mắt đen đặc như tẩm trong bóng đêm: “Chúng ta vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nếu có con thì…”
“Vậy thì sinh thôi.”
Tạ Âm Lâu trả lời rất tự nhiên, khi anh dừng xe lại, cô còn cố ý nói khẽ vào vành tai anh: “Huống chi em nghe nói, không mang…” Câu kế tiếp gần như là không có tiếng động.
Trong chuyện này, trước nay cô luôn là người to gan dám làm, dũng cảm nếm thử điều mới lạ.
Từ khi vừa chớm phát triển mối quan hệ Fwb là đã có thể nhận ra rồi.
Phó Dung Dữ cởi dây an toàn, trực tiếp vươn tay ôm lấy cô, còn chưa xuống xe mà cánh môi đã dán chặt vào môi cô, nhiệt độ ấm áp hoàn toàn làm cô chìm đắm.
Tạ Âm Lâu quấn lấy người anh, cả người cô ngập trong mùi hương tuyết tùng trên người anh, nóng bỏng lạ lùng.
Cô hơi ngẩng đầu nhìn ánh đèn nhàn nhạt, trong thùng xe đóng kín, cô có cảm giác như mình là một chú thỏ con không còn đường trốn, bị chó săn cắn cổ.
—hết chương 85—