061 nói: “Phía Đông Nam.”
Khi Trì Tiểu Trì đang tìm kiếm ngôi sao như viên sỏi giữa tinh hà thì có một đôi tay sắt từ phía sau ôm lấy cậu: “Chủ nhân.”
Nhìn thiết bị định vị trên cổ tay, Trì Tiểu Trì không cần nghĩ cũng biết làm sao nó tìm được mình.
Blue là cơ giáp đầu tiên Trì Tiểu Trì từng điều khiển, từng liên kết giác quan với nó, giờ khắc này dựa vào trong lòng của nó, Trì Tiểu Trì lại có một loại tâm tình quyến luyến.
Cậu cảm thấy như vậy quá kỳ lạ, liền hỏi nó một vấn đề mà mình đã biết đáp án: “Làm sao cậu tìm được tới đây?”
Blue đưa tay lên, dịu dàng cầm bàn tay đang đeo thiết bị định vị của Trì Tiểu Trì, lại nhấc cổ tay lên, lấy ngón tay chỉ vào trong lòng của Trì Tiểu Trì.
Nó nhẹ giọng nói: “Tôi lần theo nhịp tim của chủ nhân mà tìm tới.”
Trì Tiểu Trì: “…” Mịe nó, đây mà là cơ giáp à?
Blue ôm lấy Trì Tiểu Trì, tiếp tục nói: “Mặc kệ chủ nhân ở bất cứ nơi nào của vũ trụ, chỉ cần trái tim của người còn đập thì tôi đều có thể tới tìm người.”
Trì Tiểu Trì đột nhiên cảm thấy lời này khiến lỗ tai của mình hơi tỏa nhiệt.
Cậu ngã vào trong lòng nó rồi nói: “…Sau này cũng phải cùng tiểu Quý ngắm sao đó.”
Blue dường như là nghe không hiểu, nghiêng đầu: “Chủ nhân?”
Trước khi Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, cậu đem khung cảnh bầu trời tinh tú mỹ lệ thu vào đáy mắt.
Ở những nơi khác không thể nhìn thấy bầu trời sao đẹp như vậy, thật đáng tiếc.
Cậu nói với 061: “Đi thôi.”
061 khởi động, rút ý thức của Trì Tiểu Trì ra, sau khi xác nhận năng lượng tinh thần không còn tồn tại trong thân thể này thì cũng chuẩn bị rời đi, ai ngờ ngay vào lúc này anh nghe được giọng của Quý Tác Sơn: “Thầy Lục, anh Trì đi rồi sao?”
Giọng của cậu ấy rất tỉnh táo, xem ra đã tỉnh từ rất lâu rồi, hoặc là nãy giờ vẫn chưa từng ngủ.
061 ừ một tiếng: “Anh cũng phải đi. Xin lỗi, trước khi đi không báo trước một tiếng.”
Quý Tác Sơn ôn hòa mỉm cười, đôi mắt vẫn nhắm chặt, dường như không muốn mở mắt ra đối mặt với việc tỉnh dậy chỉ còn lại một mình.
Cậu nói: “Thầy Lục, tinh thần lực của em có thể phân tích dữ liệu ở trình độ nhất định, em biết Blue là anh.”
061 cười mà không nói.
Anh cũng có thể cảm nhận được tinh thần lực của Quý Tác Sơn thăm dò Blue. Xem ra không chỉ một mình Trì Tiểu Trì đang nghi ngờ Blue quá mức thông minh.
Quý Tác Sơn cũng không tiếp tục hỏi nhiều nữa: “Sau này còn có thể tái kiến chứ?”
061 nói: “Cũng có thể.”
Lúc này Quý Tác Sơn mới bình tĩnh trở lại một chút: “Nhờ anh mang đoạn video này gửi cho anh Trì có được không?”
Tiếp ngay sau đó, 061 liền nhận thấy trong cơ sở dữ liệu của mình tăng thêm một tư liệu video.
Anh hỏi: “Đây là gì?”
“Anh Trì là người rất tốt.” Quý Tác Sơn nói, “Đây là…món quà em muốn tặng anh ấy.”
061 trở lại không gian trắng xóa hình chữ nhật, Trì Tiểu Trì thấy anh một lúc lâu vẫn chưa tới nên tự mình chơi game thẻ bài.
Hiện tại 061 nhìn thấy Trì Tiểu Trì liền không che giấu được một phần dịu dàng: “Tôi về đến rồi.”
Trì Tiểu Trì ừ hử một tiếng: “Hoan nghênh về nhà.”
061 nói: “Tiểu Quý biết cậu đã rời đi.”
Ngón tay đang ấn màn hình của Trì Tiểu Trì hơi dừng lại: “Ừm…Sau đó thì sao.”
061 đem món quà của Quý Tác Sơn đặt vào trong màn hình điện thoại trước mắt Trì Tiểu Trì.
Đó là hình ảnh những mảnh vụn do vụ nổ hành tinh tạo thành, hình ảnh đến từ một chòm sao mây phân tử, ở trong không gian vũ trụ tối tăm nóng rực và không có sự sống, lặng lẽ nổ tung, như pháo hoa đầy trời, sắc màu lưu luyến.
“Cậu ấy thả một pháo hoa vũ trụ cho cậu.” 061 nói với Trì Tiểu Trì đang trầm mặc, “Cậu ấy nói, cám ơn cậu.”