”Vậy thì sao?” Đào Dương nhướng nhướng mày, không chút che giấu sự gian trá của mình.
Quách Kỳ Lân hừ một cái: ”Ta chỉ nói muốn đi giúp, đệ lại đến mức làm ra cả một màn này để ép ta về à? Tự do của ta hoàn toàn mất rồi!”
Ép hắn? Nghe đến chữ đó, trong lòng Đào dương vẫn thấy hơi khó chịu, quay đầu liếc nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài: ”Đại Lâm, huynh lang thang bên ngoài quá lâu rồi, đến lúc nên trở về thôi.”
”Được rồi được rồi!” Quách Kỳ Lân xua tay, vẫn dáng vẻ bất đắc dĩ như cũ: ”Ta đã đồng ý với đệ rồi thì chắc chắn sẽ về!”
”Vậy thì tốt.” Đào dương rủ mắt mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn những người khác reo hò, ung dung thản nhiên đứng dậy chậm rãi rời đi.
Sau nửa canh giờ, Đào Dương đúng hẹn sai người đưa tới một trăm vạn lượng, mấy cái rương lớn vàng ròng bạc trắng theo thứ tự được đưa tới nhà họ Dương, cộng thêm ngân phiếu của Dương Cửu Lang và Châu Cửu Lương, còn có ngân phiếu mà Lưu Tiểu Đình đưa tới, rốt cuộc Tần Tiêu Hiền nhịn không nổi nữa mà rơi nước mắt.
Dương Cửu Lang vỗ vai hắn: ”Lần này tốt rồi, ngày mai là có thể đi tìm nhà.”
Nghe vậy xong, Trương Vân Lôi vội đến gần: ”Này! Ta có quen một quản gia, có thể nhờ hắn giúp cậu tìm, dựa vào giao tình của hai bọn ta thì nói không chừng còn có thể giảm giá cho cậu đó!”
”Cảm ơn, rất cảm ơn các huynh.” Tần Tiêu Hiền rưng rưng nhìn bọn họ, chân thành nói: ”Thật ra chúng ta cũng chỉ mới quen, cảm ơn các huynh đã tin tưởng giúp đỡ đệ đến vậy.”
”Nói gì vậy! Bạn của Mạnh ca cũng là bạn của bọn ta, cho dù không tin cậu thì chúng ta còn có thể không tin Mạnh ca sao?” Dương Cửu Lang nói, ôm vai hắn, nhân lúc Châu Cửu Lương không có ở đây, thở dài nói thật với hắn: ”Lão Tần, năm trăm vạn đối với chúng ta mà nói thì nhiều không nhiều, ít cũng không ít, chúng ta làm vậy không chỉ vì cậu, mà còn vì Cửu Lương, nếu tiền có thể mua được mạng của hắn thì Dương Cửu Lang ta là người đầu tiên bằng lòng táng gia bại sản!”
Tất nhiên Tần Tiêu Hiền biết rõ, lúc này nghiêm túc nói: ”Việc này huynh có thể yên tâm, lúc nãy đệ đã gọi cho bệnh viện nước ngoài ở Thiên Tân rồi, mời bọn họ đem cơ sở thiết bị đến cho đệ mượn trước, ngày mai đệ sẽ đi tìm nhà, sau đó thì đi mạch điện, chỉ cần một tuần là có thể kiểm tra sức khỏe cho huynh ấy rồi.”
”Ta thay Cửu Lương cảm ơn cậu.” Dương Cửu Lang gật đầu, lại vỗ vai hắn.
Nghe bọn họ nói, đột nhiên Trương Vân Lôi nhớ ra gì đó: ”Nói đi nói lại, Mạnh ca cũng đã ra ngoài sắp một canh giờ rồi, rốt cuộc là huynh ấy tính đi đâu kiếm tiền vậy?”
”Hít—-” Dương Cửu Lang không khỏi nhíu mày: ”Nói như em thì đúng là huynh ấy đi lâu lắm rồi đó, để ta kêu Cửu Hàm đi tìm, đừng lại để người ta bắt có!”
Cùng lúc đó, Mạnh Hạc Đường đứng trước cửa nhà hội trưởng thương hội Vu Khiêm.
Trước đó ở trong ngọn núi ngoài thành, y từng giúp vị hội trưởng Vu này, hội trưởng Vu cũng căn dặn bảo y đến tìm ông, chỉ là không biết hội trưởng Vu này có còn nhớ tới chút tình xưa nghĩa cũ này không…
Được rồi, coi như không bàn được chuyện mượn tiền thì cũng nên chuộc ngọc bội của Tạ sư gia về mới được, Mạnh Hạc Đường hít sâu một hơi, nhanh chân đi tới gõ cửa.
”Đến đây!”
Phía sau cửa có người lên tiếng, ngay sau đó cửa lớn từ từ mở ra, đúng lúc lại là người tài xế lúc đó —– Lý Tư Minh, lúc này Mạnh Hạc Đường mỉm cười khẽ gật đầu với hắn, còn chưa lên tiếng, Lý Tư Minh đã ngạc nhiên chỉ vào y nói: ”Là huynh!”
”Eh…” Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, thấy thái độ của hắn không tốt lắm, cũng thận trọng nói: ”Có người nói với ta là hội trưởng Vu muốn ta tới tìm ông ấy…”
”Ta bết! Cũng vì huynh mà ta mới bị sư phụ phạt đi canh cửa!” Lý Tư Minh thở phì phò khoanh tay, nhưng vẫn nghiêng người sang nhường đường cho y: ”Vào đi.”
Mạnh Hạc Đường đi theo sau lưng hắn vào nhà họ Vu, Vu Khiêm đang uống trà với người khác trong phòng khách, Lý Tư Minh chắp tay với hai người họ rồi nói: ”Sư phụ, tiểu tử kia tới rồi.”
”Tiểu tử nào tới?” Vu Khiêm ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Hạc Đường, lúc này cười nói: ”Ồ, là cậu à, ngồi đi.”
Mạnh Hạc Đường không dám ngồi, chỉ khẽ cúi đầu với ông, nói: ”Hội trưởng Vu, lúc ấy trong núi không biết thân phận của ngài, thất kính rồi.”
”Ồ? Khiêm nhi ca, đây là tiểu tử mà huynh nói à?” Quách Đức Cương nhướng mày, cũng quan sát tỉ mỉ Mạnh Hạc Đường từ trên xuống dưới.
Mạnh Hạc Đường không khỏi nuốt nước bọt, nói thật, trước khi vào đây y còn rất chắc chắn, nhưng vừa thấy hai ông cụ này thì không hiểu sao lại cảm nhận được sự áp bách, mà hai người trông cũng không có gì đáng sợ, sao lại có khí thế mạnh như vậy chứ.
”Cậu tới lấy cái này hả?” Vu Khiêm mỉm cười, móc ra một miếng ngọc bội từ trong tay áo đưa cho y.
Mạnh Hạc Đường nhận lấy ngọc bội trước, cúi người với họ: ”Đa tạ ngài giúp ta chuộc ngọc bội về.”
Vu Khiêm xua tay: ”Khỏi cảm ơn! Muốn cảm ơn thì cũng nên là ta cảm ơn cậu, nếu không phải cậu tìm người đẩy xe giúp chúng ta thì đoán chừng giờ này chúng ta còn chưa có về đâu!”
”Tiện tay mà thôi.” Mạnh Hạc Đường cúi đầu nói, lén lút quét mắt nhìn bọn họ, nuốt nước bọt, vừa định nói đến chuyện bệnh viện Tây y, Vu Khiêm lại hỏi trước: ”Con trai à, cậu tên gì?”
Mạnh Hạc Đường vội trả lời: ”Ta họ Mạnh, tên Hạc Đường.”
”Ồ? Cậu chính là Mạnh Hạc Đường sao?” Quách Đức Cương bật cười.
Khoảng thời gian đó Vu Khiêm không có ở Bắc Kinh, cũng không biết rõ chuyện đưa nhầm kiệu hoa, tò mò hỏi ông ấy: ”Đệ biết cậu ấy à?”
Quách Đức Cương cười nói: ”Sư ca có chỗ không biết, cậu ấy chính là vợ của Nhị thiếu gia tiệm thuốc Châu Ký đó.”
Vu Khiêm nhất thời khó hiểu: ”Ủa? Không phải nói là Tiểu Biện nhi gả xung hỉ sao?”
”Nào!” Quách Đức Cương vui vẻ: ”Nhắc tới thì cũng là chuyện hiếm có, kiệu hoa của cậu ấy và Tiểu Biện nhi bị đưa nhầm, kết quả là bây giờ Tiểu Biện nhi đến nhà họ Dương, còn cậu ấy thì đến nhà họ Châu.”
”Thì ra là vậy!” Vu Khiêm gật đầu, suy nghĩ đến chuyện này thì cũng lắc đầu bật cười: ”Chuyện này đúng thật là hiếm có!”
Mạnh Hạc Đường thấy hai người mở miệng gọi một tiếng Tiểu Biện nhi thì không khỏi thấy lạ: ”Hai ngài quen Biện nhi sao?”
Vu Khiêm chỉ vào Quách Đức Cương, giới thiệu với y: ”Vị này là ông chủ của tiền trang Đại Đức Vân, họ Quách.”
”Hóa ra là ông chủ Quách! Đại Lâm từng nói ngài rất có uy nghiêm, quả đúng là vậy.” Mạnh Hạc Đường vội thi lễ với ông ấy một cái.
”Sao cậu còn quen cả Đại Lâm nhà ta nữa?” Quách Đức Cương nhướng mày, thật ra sớm đã biết rõ trong lòng, nhưng vẫn ra vẻ không hay không biết gì hết: ”Lạ thật, ngày thứ hai các cậu thành thân thì nó đã bỏ nhà đi ra ngoài mà.”
”Chuyện này…” Mạnh Hạc Đường mới nhớ ra là Đại Lâm trốn nhà đến nhà họ Dương ở, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Vu Khiêm thấy y khó xử, bật cười, vỗ lên cánh tay ông bạn già: ”Được rồi được rồi, đừng dọa đứa nhỏ này mà.”
Lúc này Mạnh Hạc Đường mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám ở lại đây lâu, dù sao sớm muộn thì lời cần nói cũng phải nói, nên y trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: ”Hội trưởng Vu, lần này ta đến đây là có chuyện muốn xin ngài.”
”Cậu nói đi.” Vu Khiêm rất thích đứa nhỏ này, yêu thích đến mức hiện cả ra trước mắt.
Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày, chắp tay nói với Vu Khiêm: ”Ta có một người bạn, từ nhỏ đã đến thành Sư xa xôi để học y, bây giờ đã học xong có thành tựu, muốn mở một bệnh viện Tây y ở Bắc Kinh, nhưng tài chính không đủ, cho nên mới đến xin hội trưởng Vu giúp chúng ta một tay, chúng ta thực hiện quy chế nhập cổ phần, tiền đầu tư sau này nhất định sẽ chia hoa hồng, cho dù cuối cùng thu nhập không khả quan thì chúng ta cũng sẽ nghĩ cách trả lại cho ngài.”
”Mới chỉ là thứ gì đó hư vô mờ mịt mà đã tìm người nói đến chuyện nhập cổ phần?” Thế mà Vu Khiêm chỉ chú ý đến việc này, rất hứng thủ hỏi y: ”Chẳng lẽ đây chính là cách mà các cậu nghĩ tới sao?”
Mạnh Hạc Đường liếc nhìn ông, lắc đầu nói: ”Không, đây chỉ là do ta nghĩ, tâm tư của người bạn đó của ta rất đơn giản, chỉ một lòng muốn giúp bệnh nhân thoát khỏi bể khổ, cũng vì tấm lòng này của cậu ấy nên chúng ta mới có thể giúp cậu ấy như vậy.”
”Các cậu?” Vu Khiêm nhướng nhướng mày.
Mạnh Hạc Đường nói: ”Người bạn đó của ta là Tần Tiêu Hiền bản thân có năm mươi vạn, Cửu Lang và Cửu Lương góp mỗi người một trăm vạn, còn có Biện nhi cũng góp một ít, còn lại một trăm năm mươi vạn, chúng ta thật sự không có cách.”
Vu Khiêm không khỏi mỉm cười, gật đầu nói: ”Nếu đã vậy thì ta sẽ cho cậu một trăm năm mươi vạn.”
”Thật sao!” Mạnh Hạc Đường ngạc nhiên nhìn ông ấy.
”Tất nhiên là thật, nhưng mà nhập cổ phần thì khỏi đi, tiền này coi như ta cho các cậu mượn, không tính lãi.” Vu Khiêm liếc nhìn y, sau đó lại đưa mắt nhìn Quách Đức Cương, cười nói: ”Chúng ta xem thử đám nhóc con này dựng lên một bệnh viện như thế nào, được chứ?”
Quách Đức cương cũng rất mong đợi, cười gật đầu.
Mạnh Hạc Đường cuống quít nói cảm ơn ông ấy: ”Đa tạ hội trưởng Vu, chúng ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”
”À…” Vu Khiêm đột nhiên nhíu mày: ”Cậu gọi ta là hội trưởng Vu…Xưng hô thế này hơi không xuôi tai.”
Mạnh Hạc Đường thoáng thấy luống cuống: ”Vậy…ông chủ Vu.”
”Cũng không được.” Vu Khiêm không hài lòng xua xua tay, sau đó ra vẻ suy nghĩ một lát, nhướng mày cười nói với y: ”Hay là, cậu gọi một tiếng cha nuôi nghe thử đi?”
”Cái này…Như vậy làm sao được ạ?” Mạnh Hạc Đường hơi sợ hãi.
Vu Khiêm cũng không nói đùa với y, cười nói: ”Ta rất thích cậu, cố ý muốn nhận cậu làm con, không biết cậu có bằng lòng không?”
Mạnh Hạc Đường cuống quít lắc đầu: ”Không dám không dám, ta chỉ là một người bình thường, có tài đức gì có thể làm con nuôi của ngài chứ.”
”Cậu cũng không bình thường chút nào, cậu đó, rất thông minh!” Vu Khiêm vô cùng yêu thích mà nhìn y, sau đó lại ra vẻ uy hiếp nói: ”Không đồng ý cũng không sao, chẳng qua tiền của ta chỉ muốn cho con nuôi ta mượn thôi.”
Mạnh Hạc Đường liếc nhìn ông, vẫn cảm thấy mình không có tư cách đón nhận, nhưng lại không tiện đưa ra quyết định, đành phải nhấc vạt áo lên, quỳ hai gối xuống đất, nghiêng người dập đầu với Vu Khiêm.
”Cảm ơn cha nuôi.”