“…”
Tuy du thuyền rất lớn, lan can cũng rất cao, vượt qua cả người Hạ Kỳ Như nên cô không cần sợ bản thân sẽ rơi xuống biển, nhưng Hạ Kỳ Như vẫn rất sợ hãi.
Trụ chưa tới một ngày đã vừa khóc vừa đưa tay ra cho Cảnh Thiên đeo nhẫn cưới cho mình.
Mọi người cứ khen ảnh đẹp mà đâu biết lúc chụp bức hình này Hạ Kỳ Như vẫn còn đang khóc tu tu vì chưa hết sợ.
Cũng nghe nói sau khi Cảnh Thiên cầu hôn thành công đã bị ghẻ lạnh một thời gian dài.
Nhưng ngoại trừ chuyện này ra thì cuộc sống sau hôn nhân của hai người cũng không có gì sóng gió cho lắm, vô cùng yên bình.
Nội tâm Hạ Kỳ Như: “…”
Ừm, trừ những lúc hắn đột nhiên dỗi đòi cô dỗ và lúc hắn nổi thú tính ra thì đúng là rất yên bình.
Mỉm cười.jps.
Còn về Thiệu Huy và Hà Nguyệt Nhi.
Một lời khó nói hết.
Nghe nói lúc đó Thiệu Huy dù hao hết tâm tư cũng không giữ được đứa bé trong bụng Hà Nguyệt Nhi.
Chủ yếu là Hà Nguyệt Nhi từ lúc bị mọi người quay sang ném đá, tâm lý liền bắt đầu bất ổn định, lúc mê lúc tỉnh, lại không biết tự chăm sóc bản thân, kết quả đứa con trong bụng phải ra đời trước 2 tháng.
Sau khi nó ra đời, Hà Nguyệt Nhi lại bỏ bê nó, tích cực ăn kiêng giữ dáng với mộng tưởng quay lại giới giải trí lần nữa, thậm chí vì muốn Thiệu Huy đầu tư cho mình mà còn đem con ra uy hiếp Thiệu Huy.
Thế nên từ lúc đứa bé được ra đời cho đến khi nó lên 6 tuổi, Thiệu Huy vì không muốn Hà Nguyệt Nhi ảnh hưởng xấu đến con mình mà cấm hai mẹ con gặp nhau.
Nhưng mà sau đó Hà Nguyệt Nhi vẫn gặp được, còn lừa con mình lấy tiền, sau đó bỏ rơi nó ở giữa đường, khiến thằng bé vì chạy đi tìm cô mà bị tai nạn giao thông, chết trong oan ức.
Thiệu Huy sau chuyện này liền xuất ngoại, sau cũng không thấy có tin tức gì nữa.
Còn về đứa trẻ kia, có lẽ bởi vì chết oan nên linh hồn nó không đi xuống địa phủ mà nấn ná ở nhân gian rất lâu.
Sau này có một lần Hạ Kỳ Như cùng Cảnh Thiên đi thăm mộ Hạ Lăng có gặp thằng bé đang ngồi ở một góc, nhìn rất đáng thương.
Lúc nhìn thấy Hạ Kỳ Như quá giống mẹ mình, nó liền bám theo không ngừng.
Nhưng bởi vì Hạ Kỳ Như thể chất thuần âm, lại có Tiểu Hắc bảo kê nên thằng nhóc đó chỉ có thể lẽo đẽo theo sau cô, không dám đến gần, lại càng không dám để lộ bộ dạng lúc chết của nó trước mặt cô.
Hạ Kỳ Như biết nó đi theo mình nhưng không có biểu hiện gì đặc biệt cả, giống như là không biết đến sự hiện diện của nó vậy.
Không những vậy mà thi thoảng cô còn bảo vệ nó khỏi các ác linh khác, tránh cho nó bị bọn chúng ăn thịt.
Tiểu Hắc từng nhiều lần hỏi cô vì sao không bắt nó về địa phủ.
Nhưng Hạ Kỳ Như không trả lời nó.
Mãi tới mấy năm sau, khi Hà Nguyệt Nhi vì lên cơn sốc thuốc mà qua đời, linh hồn của đứa bé kia mới tạm biệt Hạ Kỳ Như mà đón mẹ nó xuống Âm giới.
Lúc đó Tiểu Hắc mới hiểu.
Tuy Hà Nguyệt Nhi không yêu quý đứa bé này, nhưng đứa bé thì vẫn rất yêu quý mẹ mình, cho nên nó mới ở lại dương gian chờ Hà Nguyệt Nhi, chờ cô ta cùng nó qua cầu Nại Hà, để kiếp sau…nó và cô ta lại tiếp tục tình mẫu tử còn dang dở ở kiếp này.
“Tiểu chủ nhân, cô nói xem đứa trẻ này có phải ngốc không vậy? Rõ ràng Hà Nguyệt Nhi đâu có yêu quý nó đâu, sao phải cố chấp muốn làm con của cô ta chứ?”
“Vì sao ngươi không nghĩ đứa bé này là nghiệp của Hà Nguyệt Nhi đi.”
Hạ Kỳ Như lặng lẽ nói.
Người ta thường nói gieo nhân nào gặt quả nấy.
Đứa bé đó có thể kiên nhẫn đợi Hà Nguyệt Nhi 10 năm cũng không hẳn là vì yêu quý cô.
Tình yêu có thể khiến con người ta kiên trì đi tiếp thì hận thù cũng vậy.
Cho nên cô có thể nhìn ra số phận kiếp sau của Hà Nguyệt Nhi có lẽ cũng sẽ không được tốt đẹp cho lắm.
Hạ Kỳ Như còn đang cảm thán, một thiếu nữ chừng 20, 21 tuổi đột nhiên chạy đến chỗ cô.
– chị ơi, em nhớ chị quá à.
– em đến một mình sao?
Hạ Kỳ Như nhìn thiếu nữ đã lớn phổng phao kia, đột nhiên có chút hoài niệm.
Nếu năm xưa Hạ Lăng không vì thương tình mà thả con nhóc này về dương gian, thì có lẽ hiện tại Hạ Kỳ Như đã không có cơ hội gặp lại con nhóc này lần nữa, cũng không có có cơ hội trở thành hàng xóm của con bé.
– không có, em đến cùng anh trai và chị dâu đó.
Thiếu nữ vừa nói xong, Tích Vũ cùng một cô gái cũng đi xuống.
Tuy hắn hiện tại đã ngoài 40 nhưng vẻ ngoài vẫn rất trẻ trung, năng động.
Hạ Kỳ Như nhìn thấy hắn liền gật đầu một cái coi như chào hỏi, Tích Vũ còn chưa kịp mở lời, một bóng người đã lao ra kéo cô đi mất.
Hạ Kỳ Như buồn cười nhìn Cảnh Thiên.
– người ta đã kết hôn rồi, còn có cả con nữa, con cũng đã lên mẫu giáo rồi mà anh còn ghen với người ta, anh có thấy ấu trĩ không hả?
– phòng hơn chống.
Cảnh Thiên chỉ nói ngắn gọn vậy rồi thôi.
Dù sao hắn đã để ý đến tên Tích Vũ này lâu lắm rồi.
Tuy Hạ Kỳ Như có công cứu em gái hắn, nhưng hắn chỉ cần giúp lại cô một lần là được rồi, ai cần hắn giúp cô mãi chứ.
Hơn nữa đừng coi thường trực giác của đàn ông, nếu không phải hắn ra tay nhanh, giành được cô về tay mình trước, tên Tích Vũ này sẽ kết hôn sao?
Mơ đi.
Giờ nhìn xem, đã kết hôn rồi còn cố ý mua nhà cạnh nhà hắn, để em gái hắn sang làm phiền cô, kéo gần khoảng cách giữa cô và mình.
Thật nham hiểm.
Hạ Kỳ Như: “…”
Hắn cả ngày toàn nghĩ cái quỷ gì không vậy?
Tuy hai người là hàng xóm, nhưng đây là khu biệt thự cao cấp, đi từ nhà cô đến nhà hắn cũng phải mất tới 10 phút đi bộ đấy có được không hả?
Cảnh Thiên đối với chuyện này biểu thị mình không quan tâm, cũng không nghe cô giải thích.
Hắn chỉ biết hắn dỗi rồi, cô mau tới dỗ hắn đi.
Hạ Kỳ Như: “…”
Dỗ thì dỗ, cô sợ hắn chắc.
Kết thứ giới thứ ba.
*Giờ đã có nàng nào hiểu lý do vì sao Tích Vũ lại luôn giúp đỡ chị nhà chưa nè.*