Ngụy trang hoàn tất, nhìn một lát, cả thấy người ngoài khó có thể nhận ra, lúc này hắn mới thở dài, lần nữa bay về phía Bắc Thần thành.
Phải nhanh chóng chạy tới Hóa Vân tông một chút, mà muốn như vậy thì cũng chỉ có thể ngồi truyền tống trận, mà ngồi truyền tống trận thì Bắc Thần thành là lựa chọn đầu tiên.
Hắc thị ở biên cảnh của hai thế lực lớn, người mỗi ngày dùng truyền tống trận như là cá diếc sang sông, nhiều vô số kể, có thêm hắn có lẽ sẽ không bị phát hiện ra. Lại nói, sau khi hắn cải biến dung mạo sẽ không tới mức đen đủi như vậy, gặp lại nữ nhân điên đó chứ?
Trong lòng thầm cảm khái, tốc độ của Nhiếp Vân không giảm, tiếp tục nhanh chóng phi hành về phía trước.
Sưu…
Còn chưa rời khỏi vị trí truyền tống vừa rồi được bao xa thì đã nhìn thấy không gian phía trước chấn động một hồi, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
– Tiểu nữu này, âm hồ bất tan..
Thấy người này Nhiếp Vân lập tức giật mình, bởi vì người này không phải là ai khác mà chính là nữ nhân điên kia.
tuy nhiên, thân thể còn chưa động thì hắn đã lập tức dừng lại. Hiện tại hắn đã ngụy trang lần nữa, bằng vào tinh thần lực hiện tại, cường giả Phá Không cảnh cũng không nhìn ra được. Hắn không tin tiểu nữu này có thể nhận ra mình. Cho nên mặc dù có chút khẩn trương, nhưng mà hắn vẫn giả bộ điềm nhiên như không, tiếp tục chạy về phía Bắc Thần thành.
– Ồ?
Xuất hiện trên không trung, Di Tĩnh liếc mắt nhìn trận kỳ trong tay, lại nhìn thiếu niên không thèm để ý tới mình trước mắt, hai mắt xoay chuyển, dường như nghĩ tới cái gì đó, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, thoáng cái thân thể đã xuất hiện trước mắt Nhiếp Vân.
– Ài, vị bằng hữu này, không biết vừa rồi bằng hữu có thấy một thanh niên áo xám chạy qua đây hay không?
– Thanh niên mặc y phục màu xám sao? Không thấy.
Thấy nàng không có ra tay với mình, ngược lại còn hỏi thanh niên mặc áo xám, Nhiếp Vân biết rõ không bị đối phương nhận ra cho nên mới thở dài một hơi.
– Đừng có trả lời nhanh như vậy. Ngươi xem đây là cái gì?
DI Tĩnh lấy ra một ngọc bài nhỏ bằng bàn tay rồi nói.
– Đây gọi là Trệ Không ấn, là thứ mà cường giả Phá Không cảnh mới có thể luyện chế ra được, có thể phong tỏa không trung, khiến cho người khác không có cách nào phi hành. Đây là bảo bối tối, chỉ cần nói thật ta sẽ đem đồ này tặng cho ngươi.
– Cho ta?
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức ra vẻ hưng phấn.
Trong sự hưng phấn của hắn mang theo vẻ ngạc nhiên, khẩn trương, tham lam, diễn giống như đúc một tiểu nhân vật chưa thấy các mặt xã hội, có chút tham tài.
Ngụy Trang sư không riêng gì dung mạo biến hóa mà biểu lộ, ngữ khí, cử chỉ càng thêm phù hợp. Điểm này tuy rằng Nhiếp Vân không bằng Thiên Huyễn nhưng mà cũng không yếu. Từ hành động này tuyệt đối là của một tiểu nhân vật thổ dân, khó có thể tưởng tượng tới thanh niên có được Linh binh tuyệt phẩm vừa rồi.
– Đương nhiên, ta nói lời giữ lời. Nói đi, rốt cuộc có thấy thanh niên kia hay không?
Di Tĩnh hỏi.
– ách… Có, vừa rồi hắn xuất hiện cách đó không xa, vừa mới xuất hiện đã phóng về phía kia.
Nhiếp Vân giả bộ như do dự một chút rồi tiện tay chỉ một hướng.
Phương hướng này ngược lại với Bắc Thần thành, nữ nhân trước mắt này nếu như muốn đi tìm, tuyệt đối không tìm thấy một cọng lông nào.
– Phương hướng này sao? Được rồi, thứ này cho ngươi.
Di Tĩnh gật đầu, hai mắt xoay chuyển, tiện tay ném Trệ Không ấn trong tay cho Nhiếp Vân.
– Ha ha.
Nhiếp Vân không ngờ nàng dễ lừa gạt như vậy, vừa định tiếp Trệ Không ấn thì đột nhiên nhìn thấy trong mắt nữ nhân này có một tia hưng phấn.
Một chút hưng phấn này tuy rằng bị nàng che dấu rất tốt, nhưng mà Nhiếp Vân có Thiên nhãn cường đại vô cùng, nếu như ngay cả chuyệnanày cũng không nhìn ra thì cũng không thể xưng là thiên phú đặc thù bài danh số mười bảy được.