Cũng may phòng nghỉ ở ngay chính diện cửa lên máy bay, vừa đẩy cửa ra là có thể đi tới, Thịnh Thế lôi kéo Cố Lan San đi được hai bước về phía cửa lên máy bay, lại đột nhiên dừng bước chân, Cố Lan San còn chưa kịp ngẩng đầu, nhìn phía trước một chút là vì sao dừng lại, Thịnh Thế lại đột nhiên lôi cánh tay cô, chạy về hướng bên thang máy.
Cố Lan San bị Thịnh Thế lôi, tốc độ chạy trốn rất nhanh, giày cao gót trên chân cô cũng rơi mất, cô chân trần dẫm trên nền đất, lòng bàn chân cảm thấy có chút đau, không nhịn được vội vàng lên tiếng hỏi: “Nhị Thập sao thế?”
Cố Lan San vừa hỏi xong, đã nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ phía sau, cô vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy có mấy người đang đuổi theo bọn họ.
Trong đó có một người cầm đầu, Cố Lan San biết, là bảo vệ luôn đi theo ông Thịnh Thế như hình với bóng.
Những người này có thể lực rất tốt, dù tốc độ chạy của Thịnh Thế có nhanh hơn nữa, nhưng rốt cuộc vẫn phải dẫn theo Cố Lan San, căn bản không có cách nào trốn được, cũng không lâu sau, anh và Cố Lan San đã bị họ chặn lại.
Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San thật chặt, hai người thở hổn hển nhìn mấy người trước mặt đều mặt không đỏ tim đập không nhanh, làm thế nào cũng không nói ra được.
Người bảo vệ vẫn đi theo ông Thịnh Thế đưa hai chai nước tới trước mặt Thịnh Thế và Cố Lan San, giọng điệu rất máy móc nói: “Cậu Thịnh, ngài tư lệnh Thịnh đang ở phòng nghỉ dưới lầu chờ cậu.”
Thịnh Thế không có nhận chai nước và bảo vệ đưa tới, nắm chặt tay Cố Lan San, nhưng hơi run rẩy.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sắp xếp của anh vô cùng cẩn thận, hơn nữa anh chọn người đều rất đáng tin, bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội anh.