Trên bầu trời có cái gì hạ xuống.
Minh Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn, một vật đen thùi lùi như Vẫn Thạch rơi cách đó không xa, “ầm” một tiếng, cả tòa kiến trúc mất đi hơn một nửa.
“Xào xào xào…”
Vô số Vẫn Thạch rơi xuống, dưới sự tấn công của Vẫn Thạch không còn sót lại chút gì cả.
Dưới tình hình này không ai quan tâm đến ai cả.
Khắp nơi đều là tiếng cảnh báo và tiếng hét hỗn loạn đến chói tai.
Người của đội tuần vệ đuổi theo đã không tìm được tung tích của Minh Thù.
Vẫn Thạch nện xuống chẳng phân biệt được địch ta, nếu không phải do Minh Thù chạy nhanh, thì có lẽ sẽ bị đánh bẹp dí như cái bánh thịt… ừm, cái tên tiểu yêu tinh kia đang làm gì vậy?
Minh Thù đột nhiên dừng lại, Sơn Âm không hiểu thúc giục: “Vực chủ, đi nhanh.”
Minh Thù ý bảo hắn chờ một chút.
Cô nhảy qua bụi cây xanh biếc, chạy về hướng bên kia tới.
“Kỷ Niên.”
Người trước mặt quay đầu lại, nhưng lúc hắn quay đầu lại, một chùm laser từ phía trước đánh tới, Kỷ Niên có chút bối rối tránh ra.
Laser xông thẳng vào Minh Thù.
Kỷ Niên theo bản năng chạy về hướng của cô, Minh Thù tránh các luồng laser kia một cách dễ dàng.
Phía sau lại là hai luồng laser.
Kỷ Niên nắm chặt lấy cổ tay Minh Thù, đưa cô về cạnh một bên.
Laser đánh vào đất hóa màu xanh, toàn bộ vùng hóa màu xanh đó lập tức biến thành một mảnh cháy đen.
Hắn đi về phía trước, Lộ Gia đang ôm Ngải Nặc không biết sống chết thế nào, nhanh chóng biến mất.
Phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm bị tên tiểu yêu tinh này đâm!
Kỷ Niên khẽ nhíu mày nhìn về phía kia, thiếu chút nữa thì chết rồi.
Cô đến đây làm gì mà kịp thời vậy.
“Ầm…”
Công trình bên cạnh đổ xuống, hai người đồng thời chạy ra vên ngoài.
Minh Thù cầm lấy Kỷ Niên một lần, tay nắm lấy tay hắn: “Đi”
…
Vẫn Thạch rơi liên tục nửa giờ đồng hồ, toàn bộ kiến trúc Thủy Vụ Tinh bị hủy hơn phân nửa, vô cùng thê thảm.
Minh Thù trở lại trên chiến hạm, ánh mắt đảo qua mấy người Tiểu Trục, miệng mỉm cười: “Đừng nói với tôi rằng, đây là do các cậu làm nhé?”
“Làm sao có thể chứ.” Quyển Mao thét lên một tiếng: “Nếu chúng tôi nếu có thể thao túng Vẫn Thạch thì toàn bộ vũ trụ đều là của chúng tôi rồi.”
Ánh mắt của hắn đảo lên trên người Kỷ Niên một vòng, có chút mập mờ xung quanh cái nháy mắt ấy của Minh Thù.
Minh Thù kéo Kỷ Niên ra phía sau.
Quyển Mao nói thầm: “Đồ keo kiệt.”
Tiểu Trục liếc một cái trả lời vấn đề của Minh Thù: “Những thứ Vẫn Thạch này vốn là sẽ rơi vào Thủy Vụ Tinh, đó là hệ thống báo động của Lạp Tháp Nam để hắn xâm chiếm vào Thủy Vụ Tinh, bọn họ không được cảnh báo trước đi phá huỷ Vẫn Thạch trước mà thôi.”
“Các cậu dự định cũng sẽ mang tôi đi chôn ư?” Xong rồi về thừa hưởng thức ăn vặt của ta à?
Có điêu dân luôn muốn có được đồ ăn vặt của trẫm!
Tiểu Trục lắc đầu liên tục: “Lạp Tháp Nam sớm đã tính toán xong rồi, sau khi cuộc đấu giá kết thúc còn có một khoảng thời gian dài, vực chủ coi như muốn làm cái gì cũng tới kịp. Hơn nữa Vẫn Thạch rơi xuống có quy tắc, vực chủ nếu như chưa kịp rút lui, chúng tôi sẽ nhắc nhở cô chạy đến nơi nào đó an toàn.”
Vậy nếu như ta chạy không thoát thì sao?
Minh Thù cảm giác mình cần chậm rãi.
Ở đây có một đám thần kinh…
Có thể lý giải vì lúc bọn họ đến Thủy Vụ Tinh, Lạp Tháp Nam đã tính kỹ rồi.
Lạp Tháp Nam trước sau đều trách con mèo giả của mình, giống như chuyện này không phải do hắn đề nghị vậy.
“Đợi đã… nếu như tôi không có gây sự thì sao?”
“Có khả năng là 10%.” Quyển Mao trả lời: “Nếu là như vậy, chỉ báo động trước cho Thủy Vụ Tinh nửa giờ mặc dù không thể khiến bọn họ đánh rơi Vẫn Thạch, nhưng giảm thiểu được tổn thất có thể.”
Cái tên nhếch nhác trách móc con mèo giả này có thể xếp lên bảng hung tàn, đứng đầu trong các ngôi sao khoa học kỹ thuật không phải là không có nguyên nhân.
Bệnh thần kinh quả nhiên đáng sợ!
“Mọi người tiếp tục.”
Minh Thù lôi Kỷ Niên rời khỏi.
Kỷ Niên vừa bước ra cửa khoang, thì đã trở nên lười biếng, giống như không còn sức lực dựa vào người Minh Thù: “Vực chủ, cô không phải nói giúp tôi một vị trí vững vàng ở Kỷ Gia, cô là dự định hủy diệt Thủy Vụ Tinh, xây dựng thêm cho tôi một Kỷ Gia sao?”
“Kỷ Gia có đủ lớn không, tuyệt đối không ai dám phản bác quyết định của cậu.” Minh Thù đẩy hắn ra.
Mắt Kỷ Niên trợn trắng, cái này không phải là quá rõ ràng ư? Ai mà dám phản bác chứ!
Có một người lão tử cần giúp đỡ, chỉ có cô là kẻ ngốc nên không biết.
“Nhiều hơn một người được không?” Kỷ Niên cầm lấy ngón tay Minh Thù, nắm tay nhẹ nhàng, mập mờ cọ xát dưới lòng tay cô ấy.
Minh Thù nheo mắt: “Ai vậy?”
Kỷ Niên kéo Minh Thù về ép vào góc tối bên cạnh hành lang, cả người bao trùm hoàn toàn lên cô.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Minh Thù một cái.
Luồng khí nóng lướt qua con mắt, mí mắt, chóp mũi của Minh Thù.
Cuối cùng rơi vào môi cô, xoay một hồi dịu dàng mới nói ra một chữ: “Cô.”