Một kiếm này của Huyền Thiên vừa vặn chém trúng, dưới ánh mắt kinh hãi của Kinh Thế Nghĩa, Thất Tinh Bắc Đẩu Kiếm Trận phía trên đầu của hắn trong nháy mắt liền bị đánh tan.
Đối thủ cường đại như vậy, Kinh Thế Nghĩa chưa bao giờ gặp qua, kiếm trận vừa tan tành thì thân thể của hắn lập tức vọt mạnh về phía sau, nhưng cũng đã trễ rồi, có một đạo kiếm cương trong nháy mắt đã đâm tới nơi.
Là một thanh linh kiếm, chính là ngay lúc Huyền Thiên đánh ra một kiếm ban nãy thì thanh linh kiếm kia liền bay ra, so với Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm vẻn vẻn chỉ chậm hơn có một giây, bởi vì có kiếm cương của Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm ngăn cản cho nên chuôi linh kiếm này không bị phát hiện, Kinh Thế Nghĩa vừa rồi vẫn còn xem nhẹ Huyền Thiên thì sao có thể phát hiện ra được?
Vèo – – !
Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, chuôi linh kiếm này trong nháy mắt đã lướt qua cổ của kinh thế hãi, đầu và thân thể lập tức chia tay nhau.
Trong đôi mắt của kinh thế hãi cũng không có vẻ thống khổ gì mà chỉ có khó hiểu, đương nhiên là không hiểu rồi, tại vì sao hắn lại chết nhanh như vậy? Hắn đường đường là một kiếm trận sư!
Nhị hoàng tử bị giết trong nháy mắt, phía xa, đám cường giả đang đứng xem chiến của Đại Kinh thiên triều đều cả kinh, sau đó trong nháy mắt liền bắt đầu ồn ào lên, nhị hoàng tử không ngờ lại bị giết chết nhanh như vậy?
Phía trên tường thành của Thiết Quan Thành, đám cường giả đang xem chiến ở bên này cũng khiếp sợ tới mức trợn mắt há mồm lên, nhìn từ phía xa thì động tác lùi lại của Kinh Thế Nghĩa cũng không thấy rõ lắm, giống như chính là hắn chỉ đứng yên ngay chỗ đó cho Huyền Thiên một kiếm chém bay đầu vậy.
Huyền Thiên vung tay lên, một cái cương nguyên cự thủ bắn ra, bóp thi thể của Kinh Thế Nghĩa thành nát vụn, cầm không gian giới chỉ về, đồng thời cũng lấy về bảy chuôi linh kiếm luôn.
Sau khi thu hết mấy thứ đồ linh tinh kia về, ánh mắt của hắn bắn về phía thành trì của Đại Kinh thiên triều ở phía xa, vận chuyển cương nguyên rống to một tiếng:
– Huyền gia Thiên thiếu đang ở đây, Kinh Thế Chính, Kinh Thế Nghĩa đều đã bị bản thiếu gia giết chết, Đại Kinh thiên triều các ngươi còn có tên hoàng tử nào nữa thì cứ đi ra đây nhận lấy cái chết hết cả đi!
Huyền Thiên rống lớn lên một tiếng, thanh âm rúng động trời xanh.
Cương nguyên chi âm hùng hậu truyền ra xa hơn hai mươi dặm, bất kể là Thiết Quan Thành ở phía sau lưng hay là cường giả ở bên trong quân sự trọng thành của Đại Kinh Thiên Triều ở đối diện đều nghe được mấy lời này vô cùng rõ ràng.
Tới lúc này mọi người mới vỡ lẽ, hóa ra vị thanh niên anh tuấn này chính là vị khách thần bí trong truyền thuyết đã giết chết đại kinh thái tử tới từ Huyền Gia.
Nhất thời, từ bên trong Thiết Quan Thành truyền tới tiếng hoan hô chấn động cả đất trời!
– Huyền Gia Thiên thiếu! Huyền Gia Thiên thiếu!
….
Thanh âm chấn tới mức đất rung núi chuyển, mây tan gió tán….
Cái chết của Đại Kinh thái tử đã sớm lan truyền khắp mọi ngóc ngách của Kinh Huyền đảo, bất kỳ một võ giả nào của Hợp Chủng Liên Minh cũng đều vô cùng sùng bái đối với người đã giết chết đại kinh thái tử là Huyền Thiên.
Giờ phút này được nhìn thấy người thật thì không ai là không kích động, tâm tình vô cùng hưng phấn.
Ngược lại với niềm vui sướng của Hợp Chủng Liên Minh bên này, bên phía Đại Kinh Thiên Triều thì hoàn toàn là vừa kinh lại vừa sợ.
Thiên thiếu của Huyền Gia, đây chính là người mà Kinh Hoàng muốn giết nhất khi xâm nhập phía nam, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu xâm nhập phía nam thì lại có thêm một vị hoàng tử bị Huyền Thiên giết chết, có thể tưởng tượng được, nếu như Kinh Hoàng biết được thì sẽ phẫn nộ tới mức nào.
Vèo – – !
Một đạo kiếm quang sáng chói trong nháy mắt đã bắn ra từ bên trong thành trì của phía Đại Kinh Thiên Triều.
Mục quang của Huyền Thiên sắc bén, từ phía xa đã nhìn ra bên trong kiếm quang bao quanh một bóng người, là một vị cường giả Thiên Giai, ngự linh kiếm mà phi hành.
Rất nhanh, vị cường giả Thiên Giai kia liền đi tới trước mặt Huyền Thiên, đó là một vị trung niên nhân tuổi chừng ba mươi lăm hay ba mươi sáu gì đó, lại là một vị nào đó trong hoàng tộc Kinh thị thân mặc long bào, tu vi cư nhiên có Thiên Giai cảnh tứ trọng.