– Lệ!
– Bàn chân Mục Trần đạp mạnh, hắc ám chiến ý sau lưng hắn bành trướng, lập tức chiến ý hỗn loạn cuồng bạo, thanh âm vang vọng của Hạc Minh chiến ý tràn đầy cuồng nhiệt bạo phát, sau đó ai ai cũng nhìn thấy, một hắc ám chiến văn cực lớn hiện ra, trên đó có khắc một hình tượng Cửu U tước cực lớn, ngưng luyện từ trong hải dương chiến ý đang bành trướng, hai cánh Cửu U Tước mở rộng, lập tức che khuất bầu trời…
– Cửu U tước ngửa mặt lên trời hót vang, vô số người kinh hãi nhìn cảnh tương hắc ám chiến ý tựa như thác nước tràn lan ra tận chân trời, ngắn ngủn vài hơi thở, cơ hồ cả trời đất đều là bị ngập tràn trong mênh mông chiến ý.
– “Chiến Ý Chi Linh?!”
– Tiếng kinh hô từ những người đang quan sát cùng lúc vang vọng khắp nơi, nhân mã của các phương thế lực đều biến sắc, những con mắt mở lớn nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
– “Mục Trần thế mà đã ngưng luyện được Cửu U vệ Chiến Ý Chi Linh…” Trong sơn cốc, Huyết Ưng Vương cùng với Ngô Thiên nhìn cảnh này mà sắc mặt cứng ngắc, hai mặt nhìn nhau, nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh.
– Đến thời khắc này, bọn hắn mới hiểu được, vì cái gì Mục Trần cùng Cửu U lại có lá gan dám kéo quân đến đây dẫu biết rõ Thiên Ngạc quân ở chỗ này, nguyên lai là bọn họ tuyệt đối đã nắm chắc phần thắng.
– Bởi vì ai đều tinh tường đối với một chi quân đội mà nói, “Chiến Ý Chi Linh” đến tột cùng có được hiệu quả tăng phúc đáng sợ thế nào.
– “Người này…” ánh mắt Ngô Thiên phức tạp, hắn gian nan thở dài một hơi, 1 năm trước, Mục Trần mới vừa gia nhập Đại La Thiên Vực, căn bản là khi đó không được hắn để ở trong mắt, nhưng một năm sau, không chỉ tại Long Phượng Lục leo lên hạng ba, thậm chí việc chỉ huy quân đội, cũng đã đạt trình độ hắn theo không kịp.
– Thời điểm này, dù là liền Ngô Thiên cao ngạo hắn cũng chỉ có thể thừa nhận, hắn cùng với Mục Trần hiện tại, chính là có một sự chênh lệch không thể so sánh, hắn hiện tại hiểu được, một số người, mặc dù đã từng là một gã tiểu tốt vô danh, nhưng một lúc nào đó quật khởi, những người khác khó có thể theo kịp.
– “Chiến Ý Chi Linh?”
– Con mắt Từ Bá gắt gao nhìn chằm chằm vào bàng bạc chiến ý bên trong Cửu U tước, sắc mặt hắn vào lúc này cũng trở nên tái nhợt, át chủ bài này của Mục Trần, hiển nhiên là đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
– Đến lúc này, hắn mới hiểu được vì cái gì Mục Trần dám nói những lời rằng hắn sẽ trả giá thật nhiều, nguyên lai không phải là lời bồng bột xuất phát từ việc tuổi trẻ khí thịnh, mà là vì Mục Trần hắn thật sự có được thủ đoạn này.
– Cửu U vệ có được Chiến Ý Chi Linh, mặc dù số lượng kém hơn Thiên Ngạc quân rất nhiều, nhưng Từ Bá không hề nắm chắc có thể chiến thắng, bởi vì hắn đồng dạng rất rõ ràng, đối với một chi quân đội mà nói,Chiến Ý Chi Linh đến tột cùng trọng yếu cỡ nào.
– Bên cạnh Từ Bá, lông mày Phương Nghị cũng nhíu lại, hắn lần đầu đem ánh mắt ngưng trọng nhìn về hướng Mục Trần, trong quá khứ hắn không quá mức coi trọng Mục Trần, mặc dù tại Long Phượng Thiên Mục Trần hắn cũng có biểu hiện kinh diễm, nhưng Phương Nghị biết, nếu như không phải đụng trúng Thải Tiêu – một Siêu cấp yêu nghiệt, hào quang của Mục Trần tại Long Phượng Thiên sẽ bị hắn áp chế vô cùng thê thảm.
– Nhưng xem tình hình hiện tại thì có vẻ hắn đã coi thường cái gã đối thủ mà hắn đã từng không xem trọng này.
– Một gã có thể đem một chi quân đội ngưng luyện ra Chiến Ý Chi Linh, Phương Nghị hắn rất rõ ràng rằng đến tột cùng có bao nhiêu tiềm lực cùng với uy hiếp.
– Ánh mắt Từ Bá âm trầm, hắn đánh ánh mắt hung lệ chằm chằm vào Mục Trần, điềm nhiên nói: “Thực cho là có Chiến Ý Chi Linh, có thể cùng Thiên Ngạc quân ta đối kháng sao? Ta hôm nay ngược lại là muốn thỉnh giáo một chút, Chiến Ý Chi Linh này của ngươi đến tột cùng có lợi hại như lời đồn hay không?”
– Tuy Từ Bá cũng biết được Chiến Ý Chi Linh lợi hại, nhưng muốn hắn cứ như vậy lựa chọn rút lui, hiển nhiên cũng là sự tình mà hắn khó có thể dễ dàng chấp nhận, mặc dù hắn tinh tường, một khi khai chiến, hắn tuyệt đối sẽ trả một cái giá cực kỳ thảm trọng.
– Bất ngờ, lúc này Phương Nghị lại vung tay ngăn cản ý đồ của Từ Bá, hắn nhìn về phía Mục Trần, cười cười, nói: “Mục Trần, ngươi đúng là để cho chúng ta cảm thấy thập phần ngoài ý muốn.”
– “Quá khen.” Mục Trần không mặn không nhạt cười, nói: “Nếu như hai vị không có ý định liều cái cá chết lưới rách, để cho thế lực khác làm ngư ông đắc lợi, ta cảm thấy chúng ta mỗi bên lui một bước là lựa chọn tốt nhất.”
– Phương Nghị cười, không nhanh không chậm nói: “Nói như vậy, kỳ thật ngươi cũng không đành lòng cùng Thiên Ngạc quân dốc sức liều mạng, bởi vì ngươi cũng biết nếu làm thế Cửu U vệ cũng đồng dạng trả giá không nhỏ, ngươi đã có lòng đố kỵ, vậy việc ngươi muốn an lành mang người cứu ra, có phải là có phần chắc chắn quá hay không?”
– Hai mắt Mục Trần nhắm lại, nói: “Ngươi là muốn xem thử chúng ta ai ác hơn ai sao?”
– Phương Nghị khoát tay áo, cười nói: “So sánh độ ác độc mần chi cho vô vị, ngươi có lẽ cũng biết, nếu để cho các ngươi đơn giản đem người mang đi, mặt mũi Thần Các chúng ta đem chôn ở đâu cho hết?”
– “Vậy ngươi có ý định như thế nào?” Mục Trần lông mày chau lên, cười nhìn qua vị này bá chủ đệ nhất Long Phượng Lục này.
– Phương Nghị cười, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Từ Bá, nói: “Từ sơn chủ, chuyện kế tiếp để ta làm chủ, được không?”
– Từ Bá nghe vậy, trầm ngâm một chút cũng gật đầu, địa vị Phương Nghị tại Thần Các có phần đặc thù, tuy nói hôm nay còn trẻ, nhưng thành tựu của hắn về sau tất nhiên không thấp, cho nên đối với việc hắn nhúng tay vào, Từ Bá hắn cũng cũng không có phản đối.
– Hơn nữa, dưới tình huống Cửu U Cung xuất hiện, tình huống thực sự có chút khó giải quyết, Phương Nghị muốn tiếp thu thay hắn, hắn cũng rất vui lòng.
– Phương Nghị thấy Từ Bá gật đầu, lúc này mới đưa mắt nhìn Mục Trần, mỉm cười nói: “Ngươi có lẽ cũng biết, quân đội khai chiến, chúng ta đều trả giá không nhỏ, bất quá các ngươi muốn cứu người, chỉ dựa vào mồm mép cũng vô dụng.”
– “Cho nên?” Mục Trần đánh mắt về phía Phương Nghị, cười hỏi.
– ” Trong Long Phượng Thiên, ta cũng đã kiến thức biểu hiện của ngươi, có thể nói là vạn người có một, bất quá ngươi có thể có chiến tích chói mắt như thế, nghĩ đến có lẽ không thoát được quan hệ cùng vị bằng hữu kia của ngươi.” Phương Nghị chậm rãi xòe bàn tay ra, tại đầu ngón tay có Linh lực lóe lên, giống như điện quang, một tia nguy hiểm chấn động, tràn ngập đi ra.
– “Ta có một biện pháp, chỉ trả bằng một cái giá thật nhỏ, lại có thể giải quyết hết cục diện trước mắt này, bất quá cũng không biết ngươi có loại này đảm lượng hay không.”
– Mục Trần ánh mắt ngưng lại.
– Phương Nghị cuời cười ôn hòa, chỉ là sâu trong con ngươi, lại là có thêm hào quang thâm thúy làm cho người khác bắt đoán không ra.
– “Đó chính là khiêu chiến ta.”