Kinh Hoàng nói như vậy, khiến cho Hợp Chủng Liên Minh cũng thập phần khẩn trương, các đại gia tộc cũng đều đồng tâm chống địch.
Đừng nói là các đại gia tộc, ngay cả võ giả bình thường, và phàm nhân bình dân cũng đều cùng chung kẻ thù, tuy nói cuộc sống của bọn họ so ra kém hơn mấy võ giả cường đại, địa vị cũng không cao bằng, thế nhưng sống cùng với Hợp Chủng Liên Minh cũng tự do tự tại hơn, sẽ không có tình trạng ngươi biết bay thì bị cấm không cho bay, ngươi muốn nói thì lại bị cấm không cho nói.
Không tới hai ngày, Huyền Thiên cùng với Hướng Thiên Tiếu đã tới biên cảnh, bởi vì nơi này là ở phía chính bắc của Tây Huyền Thành, có thể nói là vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu, cho nên, nơi này có một tòa quân sự trọng thành – – Thiết Quan Thành.
Thiết Quan Thành giống hệt một dãy sơn mạch, rộng chừng trăm dặm, chân tường cao tới hơn ngàn mét, cứ cách mỗi hơn ngàn thước thì lại có một cái tháp phòng vệ cao hơn ba trăm mét, trên tháp phòng vệ cũng có một cái cung nỏ khổng lồ.
Mấy cái cung nỏ khổng lồ đó có lực sát thương cực kỳ lớn đối với cường giả địa giai cảnh, thậm chí, một vài cái cung nỏ siêu cấp khổng lồ còn có thể bắn chết được cả cường giả Thiên Giai.
Biên cảnh giữa Đại Kinh thiên triều cùng với Hợp Chủng Liên Minh dài tới hơn mười vạn dặm, ngoại trừ một số trọng địa quân sự ra thì phần lớn những nơi khác đều sắp đặt trận pháp cường đại để ngăn chặn lại, hai bên cũng có không ít trận pháp sư cường đại, cho dù là cường giả Thiên Giai đi nữa, muốn bay qua không trung nơi có sắp đặt trận pháp chặn lại ở biên cảnh cũng đều bị thiên địa đại thế giáng xuống áp xuống mặt đất, rơi vào bên trong trận.
Cho nên, nếu như muốn xâm nhập phía nam thì phải thông qua những trọng địa quân sự này, cho nên biện pháp phòng ngự ở những trọng địa quân sự này liền trở nên vô cùng quan trọng.
Lúc Huyền Thiên cùng với Hướng Thiên Tiếu đáp xuống Thiết Quan Thành thì hai bên đã tập kết được đại quân mấy vạn cường giả địa giai rồi, giằng co ở cách đó hơn mười dặm, mục quang của cường giả vô cùng lợi hại, đứng cách xa hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy được thành trì của đối phương.
Mấy ngày nay, đã có xung đột với quy mô nhỏ, lại có tướng quân Thiên Giai cảnh đơn thương quyết chiến ở giữa hai thành, hai bên cũng đã có tử thương, hiện tại, khí thế giữa hai bên đã kịch liệt tới cực điểm.
Tới Thiết Quan Thành rồi, Huyền Thiên cùng với Hướng Thiên Tiếu rất nhanh liền gặp mặt cường giả Huyền gia, Huyền gia chỉ lưu lại có mỗi một vị thái thượng trưởng lão Thiên Giai thất trọng trấn thủ trong tộc, còn Huyền Qúy Thông cùng với Huyền Chiến Khôn đều ở Thiết Quan Thành, bất quá cũng không lộ diện trước tầm mắt của công chúng mà chỉ có thể đợi tới lúc bên phía đối phương có cường giả cùng cấp bậc xuất hiện thì bọn họ mới có thể xuất chiến được.
Tỷ như Huyền Qúy Thông vậy, một khi hắn xuất chiến thì nhất định là Kinh Hoàng đã tới.
Hiện tại cường giả đứng ra khiêu chiến của hai bên vẫn còn giới hạn ở Thiên Giai cảnh sơ kỳ, trước khi đại chiến diễn ra thì trận quyết chiến giữa các cường giả Thiên Giai cảnh thế này liên quan tới vinh dự cùng với sĩ khí của hai bên.
Không bao lâu sau, có cường giả tới báo cáo, một vị cường giả kiếm trận sư Thiên Giai cảnh tam trọng của Đại Kinh thiên triều xuất chiến, là nhị hoàng tử Kinh Thế Nghĩa, không ai địch nổi, đánh cho cường giả Thiên Giai cảnh bên Hợp Chủng Liên Minh không có sức đánh trả, một vị cường giả Thiên Giai cảnh tứ trọng đi lên, thiếu chút nữa đã bị giết chết, trọng thương mà quay về.
Huyền Qúy Thông nghe vậy thì ánh mắt liền dừng lại trên người của Huyền Thiên.
Huyền Thiên hiểu ý, hắn đã tới đây, cũng đã tới lúc nên dẫn dụ cho Kinh Hoàng xuất hiện rồi, nói:
– Vậy thì trận chiến này cứ giao cho ta, ta sẽ giết cho tới lúc Kinh Hoàng đi ra mới thôi!
…..
Huyền Thiên ra khỏi Thiết Quan Thành, chỉ thấy hơn mười dặm phía trước có một vị cường giả trẻ tuổi mặc một bộ long bào màu xanh, đang đứng đó hô to:
– Lũ chó dại phía nam kia, còn tên nào có gan thì mau ra đây chịu chết… !
Vị cường trẻ tuổi này chính là nhị hoàng tử Kinh Thế Nghĩa của Đại Kinh thiên triều, năm nay hai mươi bảy tuổi, tu vi Thiên Giai cảnh tam trọng.