Anh nói mình là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao bằng giọng điệu như đùa, không ngờ Hạ Hà tin thật.
Cô gái này tin tưởng anh thật đấy!
“Lúc trước tôi đã nói với cô rồi, nếu cô không thích ngành giải trí thì có thể rời đi bất cứ lúc nào rồi tự lập công ty riêng”.
Dương Thanh không xoắn xuýt về việc thân phận bị lộ nữa, anh nói: “Cô cũng biết tôi là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao rồi đấy, cô hoàn toàn có thể thành lập công ty riêng, chỉ cần tôi giúp cô một chút là doanh nghiệp sẽ ổn định”.
“Hoặc cô có thể đến Công ty giải trí Ngôi Sao làm việc, chắc chắn lương sẽ không thấp đâu”.
“Cô cũng đừng thấy ngại khi nhờ tôi giúp, nếu chúng ta đã là bạn bè thì không cần tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này”.
Hạ Hà lắc đầu, nghiêm túc nhìn Dương Thanh: “Dương Thanh, tôi đã nợ anh nhiều lắm rồi, cho dù chúng ta là bạn thì tôi cũng không thể để anh giúp như thế”.
“Hơn nữa tôi cũng thích diễn xuất, công việc này có thể mang lại cho tôi rất nhiều cát-xê, tôi đã hài lòng lắm rồi”.
Thấy Hạ Hà nói vậy, Dương Thanh không thuyết phục nữa, anh bỗng thấy hơi hối hận khi nói cho Hạ Hà biết mình chính là chủ tịch của Công ty giải trí Ngôi Sao.
Vì hồi trước anh đã giúp Hạ Hà, lần này tới Yến Đô, cô ta còn cầm theo một triệu để trả anh nữa.
Cô ta không muốn nợ ai hết, Dương Thanh chỉ lo Hạ Hà nghĩ sẽ giúp được anh nếu vào Công ty giải trí Ngôi Sao, rồi cứ ép bản thân làm những chuyện mà mình không thích.
“Được rồi, đi thôi, để tôi đưa cô về khách sạn”.
Dương Thanh đi về phía xe mình.
Hạ Hà vội bước lên, ngồi vào ghế lái trước rồi nói: “Tôi không uống rượu, cứ để tôi đưa anh về cho”.
Dương Thanh không từ chối, ngồi ở ghế phụ, Hạ Hà lái xe đưa anh về.
“Hay đêm nay cô ở nhà tôi nhé?”
Sau khi xuống xe, Dương Thanh nhìn Hạ Hà, hỏi.
Vừa dứt lời, anh đã thấy sai sai, vội nói thêm: “Cô cứ yên tâm, vợ, em vợ và bố vợ tôi đều ở đây hết”.
Lúc này Dương Thanh mới nhớ đến chuyện hôm qua, anh đã hỏi Lạc Bân xem có thể thay đổi nam chính của đoàn làm phim không.
“Cho Ngô Thiên Hữu thêm một cơ hội đi!”
Dương Thanh nói: “Cho họ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đoàn làm phim sẽ quay tiếp”.
“Vâng!”
Lạc Bân đáp.
Gần như cùng lúc đó, trong một bệnh viện tư nhân.
Ngô Thiên Hữu nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, bên cạnh giường còn có mấy đồng nghiệp trong đoàn làm phim nữa.
“Anh Thiên Hữu, Dương Thanh đúng là quá quắt, nếu hắn không ép anh uống cả chai rượu vang, anh đã không nôn ra máu rồi hôn mê rồi”.
Liễu Mi nói với vẻ mặt căm hận: “Theo em, không thể dễ dàng tha cho tên khốn đó”.
“Hắn tưởng có Hạ Hà làm chỗ dựa rồi thì có thể làm trời làm đất à?”
“Nếu đã vậy, chúng ta hãy hủy hoại Hạ Hà đi, phải cho hắn biết kết cục khi đối đầu với anh Thiên Hữu”.
Liễu Mi là nữ chính của đoàn làm phim, nhưng giờ danh tiếng đã bị Hạ Hà cướp hết, trên mạng còn có rất nhiều người so sánh cô ta với Hạ Hà.
Có thể tưởng tượng được kết quả, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Liễu Mi không xứng làm nữ chính.
Thậm chí có người còn chửi Liễu Mi xấu, đương nhiên một cô gái sẽ ghét việc bị người khác chê xấu nhất rồi.
Liễu Mi cũng không xấu, còn khá xinh đẹp, chẳng qua không thể sánh bằng Hạ Hà mà thôi.
Vì người khác bất mãn với cô ta nên cô ta đổ cho Hạ Hà hết.
Bây giờ cô ta đang định mượn tay Ngô Thiên Hữu để loại bỏ Hạ Hà.
– —————————.