Lâm Dương hơi nhíu mày.
Lương Huyền Mi là con gái của mẹ nuôi, nói đúng ra, cũng là em nuôi của mình, chuyến này đến đây cũng muốn xem thử cô ấy ở đây sống như thế nào.
Rốt cuộc, những người được đảo Vong Ưu đưa đến đây, nếu như luyện tốt thì không nói làm gì, nếu như luyện không tốt, từng người một không chết cũng phải tàn phé, nếu như Lương Huyền Mi xảy ra chuyện, thì phải tìm cách để đưa cô ấy đi.
Mẹ ruột đã không còn nữa, Lâm Dương vô cùng coi trọng người mẹ đỡ đầu này.
Anh có chút lơ đãng bước về phía trước.
Nhưng chính vào lúc này …
Bùm!
Có tiếng động khó chịu vang lên.
Liền nhìn thấy một người bay ra khỏi cánh cổng kia, nặng nề ngã xuống trên con đường cách đó không xa.
Hai người đang đi đột nhiên giật mình dừng lại nhìn người kia.
Đó là một đệ tử của đảo Vong Ưu, anh ta lúc này mặt mũi sưng vù, trong miệng cũng có máu, đang nằm trên mặt đất, ôm ngực rên rỉ không ngừng.
Đúng lúc này, mấy đệ tử từ trong cánh cổng bên cạnh lao ra, lập tức vây quanh đệ tử đó.
“Sư huynh, sư huynh, anh làm sao vậy?”
“Cậu không sao chứ, sư đệ?”
“Đáng ghét!”
“Thật là quá đáng!”
Mấy người nghiến răng nghiền lợi, vô cùng tức giận.
Lại có mấy người từ trong cổng lao ra.
So với những người đi ra trước, những người này ăn mặc lộng lẫy, vênh váo hống hách, trên mặt cả nam lẫn nữ đều nở nụ cười.
Rất rõ ràng, hai nhóm người này không giống nhau!
Vẻ mặt của Tiểu Thuý liền thay đổi, lập tức tiến lên trước vài bước, nói nhỏ với Lâm Dương, “Anh Lâm, chúng ta nhanh đi đường vòng thôi!”
“Chuyện này là sao vậy?” Lâm Dương quay đầu hỏi Tiểu Thuý.
Nhưng mà Tiểu Thuý lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, anh đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh đi thôi…”