Quách Tri Vận cũng cười:
– Vậy mạt tướng…cũng chỉ phải nghe theo sự phân phó của đại soái, bảo vệ tốt trạm gác, chỉnh đốn đại quân.
– Được rồi, ngươi đã về, xem như giải quyết một phần tâm sự của ta.
Tần Tiêu thoải mái thở ra một hơi, nói:
– Đêm nay chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng thắng lợi. Một là khánh công cho ba quân, thứ hai thương nghị chuyện tấn công Tân La. Liêu Đông quân đã tới thời điểm đại phản công!
Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan đồng thời nhảy ra:
– Mạt tướng xin đảm nhiệm tiên phong đi trước!
Lý Tự Nghiệp nhất thời khẩn cấp, mắng:
– Tiểu quỷ, ngươi xem náo nhiệt gì? Đây là lão Lý ta đã sớm điều động nội bộ!
Mọi người cùng lớn tiếng cười vang.
Mười ngày sau, trong phòng nghị sự tại Du Quan.
Tần Tiêu chắp tay sau lưng đứng trước bản đồ tinh tế suy tư đến nhập thần, Lý Tự Nghiệp vội vàng đi vào có chút tức giận kêu lên:
– Đại soái, đã sắp nghẹn muốn hỏng người, chừng nào mới phát binh?
Tần Tiêu quay đầu nhìn bộ dáng lo lắng của Lý Tự Nghiệp, cười nói:
– Hắc đản, ta hỏi ngươi có cảm thấy phiền hay không? Suốt mấy ngày nay mỗi ngày ngươi đều chạy tới quấn quýt lấy ta đòi thỉnh chiến. Ta không phải đã sớm nói rồi sao, đợi thêm năm sáu ngày khi nhóm lương thảo thứ hai vận đến là có thể phát binh.
– Vậy để cho ta làm tiên phong xuất phát trước!
Lý Tự Nghiệp khẩn cấp kêu lên:
– Ta chỉ cần mười ngày lương khô là được, không cần mang đồ quân nhu. Cho ta năm ngàn tinh binh, giết thẳng Bình Nhưỡng, san bằng An Đông đô hộ phủ!
Tần Tiêu cười ha ha, híp mắt lại. Hắn đi tới bên cạnh vỗ lưng Lý Tự Nghiệp ý bảo hắn ngồi xuống, rót chén trà cho hắn:
– Đừng nóng vội, đừng hoảng hốt. Vị đại tướng quân như ngươi toàn thân ý chí chiến đấu tràn đầy cùng khí lực ngập tràn, nhưng các tướng sĩ Liêu Đông quân đều mệt mỏi vô cùng, cần thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn. Hơn nữa trước mắt ba vạn nhân mã trong tay ta là tổng hợp từ các nơi, cần thời gian tập luyện thích ứng lẫn nhau đó thôi.
– Ai, ngươi đừng đánh trống lảng sang chuyện khác.
Lý Tự Nghiệp reo lên:
– Ngươi cứ việc nói thẳng đi, có phải ngươi tính toán cho đồ đệ của ngươi làm tiên phong, để cho lão Lý này nghẹn ở phía sau? Trước tiên nói thẳng, ta nhất định phải làm! Đi cùng ngươi tới U Châu, cho tới bây giờ lão Lý cũng không được trọng dụng vào việc gì. Lần này, lần này ta làm gì cũng phải dẫn đầu công phá An Đông đô hộ phủ!
– Ha ha!
Tần Tiêu không nhịn được bật cười:
– Không thể tưởng được Hắc đản ngươi còn biết ghen tỵ như vậy, thật sự là không chịu nổi ngươi. Ngươi tới đây.
Tần Tiêu kéo Lý Tự Nghiệp đi tới trước bản đồ, chỉ vào nói với hắn:
– Mấy ngày nay ta vẫn một mực suy nghĩ lộ tuyến hành quân tới Tân La. Từ Du Quan mà khởi hành, đi vòng quanh thì quá xa. Ta đang dự tính dời qua Doanh Châu, từ Doanh Châu phát binh. Tiên phong thì không cần, trực tiếp từ Du Quan xuất phát, thẳng trước mở đường. Ngươi nói bộ binh của ngươi từ Du Quan đến Tân La cần đi bao lâu?
– Vậy cấp kỵ binh cho ta tốt lắm!
Lý Tự Nghiệp vừa lớn tiếng kêu lên, nhưng ngay lập tức có chút buồn bực nói:
– Nhưng mà ta…cũng chưa từng mang qua kỵ binh. Trời ạ! Hay nha, ta xem như hiểu được rồi, ngươi thật muốn cho tiểu tử thúi Hoàn Tử Đan đi tiên phong!
Tần Tiêu lại bật cười, nói:
– Ngươi cũng đừng ồn ào. Hai đường tiên phong, Hoàn Tử Đan từ Du Quan xuất phát, quét dọn mở đường. Ngươi cũng đảm nhiệm tiên phong, từ Doanh Châu xuất phát tồi thành nhổ trại. Hai người các ngươi hai lộ tiên phong, thời gian xuất phát bất đồng nhưng đường của ngươi gần hơn rất nhiều. Hơn nữa năng lực công thành nhổ trại bộ binh của ngươi mạnh hơn kỵ binh thật nhiều, công lao này nên là của ngươi thì là của ngươi, người khác cướp không được.
Lý Tự Nghiệp nhất thời mừng rỡ:
– Thật sự?
– Đương nhiên là thật!
Tần Tiêu cười nói:
– Hành quân đánh giặc há phải trò đùa. Ngày mai ta sẽ suất lĩnh đại bộ phận binh mã về Doanh Châu, để Hoàn Tử Đan dẫn một lộ tiên phong từ Du Quan xuất phát, rửa sạch địa vực từ Du Quan đến vùng Liêu Thủy, tiêu trừ tai họa ngầm của Tân La. Năm ngày sau ngươi từ Doanh Châu xuất phát, thẳng xuống Liêu Thủy tấn công An Đông đô hộ phủ!