Hành vi cử chỉ đều không khác gì người xưa Quả nhiên, đó là môn phái cổ võ.
Lâm Dương thầm nghĩ.
“Đảo chủ ở đâu?” Huyết Nham hỏi.
“Hồi bẩm nhị trưởng lão, đảo chủ sáng nay đã rời khỏi đảo, không biệt đi đâu”, người chèo thuyên nói.
“Đảo chủ không ở đây, lại không thể gặp được chị dâu.
Xem ra tạm thời vẫn chưa thể chỉnh đốn nha đầu này một cách đàng hoàng.” Huyết Nhan quay đầu lại trừng mắt nhìn Huyết U U.
“Cháu … cháu không phạm lỗi. Chú Nham, tại sao chú luôn làm khó cháu vậy…” Huyết U U uất ức nói.
“Cháu còn nói mình không phạm lỗi sao? Hừ, tóm lại, y thuật của tên nhóc này sẽ chứng minh tất cả, nha đầu, cháu cũng đừng hận chú Nham của cháu, người bát mãn với cháu không chỉ có chú Nham của cháu mà còn có rất nhiều trưởng lão thậm chí là bố cháu! Tắt cả những gì mà cháu đã làm trong mấy năm qua thật sự rất quá đáng! “
Huyết Nham hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước về phía trước.
“Sắp xếp một chỗ ở cho cậu nhóc này!”
“Vâng, nhị trưởng lão!”
Người lái thuyền gật đầu, sau đó dẫn đường cho Lâm Dương.
Về phần Huyết U U, cô ta sớm đã nổi giận đùng đùng chạy đi rồi.
Lâm Dương theo người lái thuyền vào đảo.
“Xin chào, tôi tên là Lâm Dương! Dám hỏi tên của tiền bối là gì vậy?” Lâm Dương liếc mắt nhìn người lái thuyền, thấy nhịp bước của anh ta đều đặn, bước đi như rồng như hổ, hơi thở đều đặn, liền biết đây là một người luyện võ, cho nên không khỏi hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu biết tên tôi thì có tác dụng gì chứ?” Người chèo thuyền mặt không biểu cảm nói.
“Thật sao?” Lâm Dương cười cười, không nói gì, một lát sau lại hỏi: “Dám hỏi tiền bối, tại sao vừa rồi Nhị trưởng lão đó lại cực lực muốn nhốt cô U U trên đảo? Cô U U trước đây đã làm rất nhiều chuyện sai trái sao? “
Lời này vừa dứt, người lái thuyền hơi quay đầu lại liếc nhìn Lâm Dương, nhưng không thèm để ý tới anh nữa, coi như không có nghe tháy gì, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Dương thấy vậy, nhún vai cũng không nói thêm nữa.
Sau khi đi về phía ngọn núi ở trung tâm của hòn đảo tầm mười phút, liền nhìn thấy một bậc thang kéo dài hướng xuống, một người đàn ông mặc trang phục màu đen đang đứng trước bậc thang nhìn Lâm Dương.
Người lái thuyền gật đầu với người đó rồi quay lại.
“Anh Lâm, mời đi theo tôi.” Người đàn ông mặc trang phục đen hơi cúi đầu nói.