Mấy vị Siêu Phàm Cảnh đang đứng chờ đợi ở bên ngoài Phượng tổ cũng trố mắt lên mà nhìn, không tài nào che dấu được sự kích động.
Ngay cả Trần Châu đang xử lý sự vụ quan trọng của Long Phượng Phủ cũng vội vàng chạy ra, nhìn về phía Phượng tổ mà ngửa mặt lên trời cười lớn.
Truyền nhân của Long Hoàng đã xuất hiện, nay Phượng tổ lại có dị động, Phượng Hậu quả nhiên cũng chuẩn bị xuất thế rồi.
Thánh chủ cũng không vội vàng xử lý mấy chuyện đang làm nữa, lách mình một cái, y phóng thẳng về hướng Phượng tổ. Trong Long Phượng Phủ, những cao thủ khác làm gì còn lòng dạ làm việc nữa, tất cả đều chạy theo Phủ chủ, hướng về Phượng tổ để được nhìn thấy truyền thừa Phượng Hậu.
Bên bờ Phượng Tê hồ, Dương Khai im lặng chờ đợi, Tôn Ngọc thì mắt sáng rỡ, nhìn vào những đốm đang ào xuống hồ, cảnh tượng tựa như tiên cảnh này khiến y không rời mắt đi đâu được.
Đứng trên bờ hồ, Tôn Ngọc cũng cảm thấy được toàn bộ năng lượng thiên địa đã có những thay đổi cực lớn.
Có một sự uy nghiêm rõ rệt đang dần xuất hiện nơi đáy hồ.
Rất lâu sau, đám huỳnh quang kia cũng không lặn xuống Phượng Tê hồ nữa, còn hình ảnh phượng hoàng kia thì dường như càng thêm sinh động hơn, như thể nó sống dậy vậy, hai cánh vỗ cũng mạnh hơn.
Bỗng nhiên, nước hồ phun thẳng lên cao.
Trong đám bọt nước đó, một con rồng vàng rực rỡ, một con phượng hoàng băng xanh sẫm đồng loạt hiện thân.
Rồng gầm phượng hót, vang vọng toàn thiên địa, bên vang dội, bên trong trẻo, vang đến tận nơi sâu thẳm của đất trời.
Dương Khai nhếch miệng cười, đưa mắt nhìn qua.
Giống với chân long, phượng hoàng trong truyền thuyết cũng là bậc đế vương của Yêu tộc, có thể đạt tới cấp bậc siêu nhiên là bậc chín.
Giờ phút này, cảnh long phượng trình tường cùng hiện ra trước mắt, kim long không ngừng vờn bay, còn băng hoàng thì chỉ lặng im lơ lửng phía trên hồ nước, đôi mắt sáng ngời toát lên vẻ cơ trí, hình như nó đang quan sát Dương Khai.
Một lát sau, phượng hoàng băng mới khẽ hót một tiếng, truyền ý rất hài lòng.
Sau tiếng hót đó, nó khẽ rùng mình, toàn thân biến thành vô vàn đốm huỳnh quang, phiêu tán vào không trung, dần dần tan biến.
Phượng Tê hồ phẳng lặng trở lại, Kim long mới xuất hiện lại quay về với cơ thể Dương Khai.
Dương Khai nhắm mắt lại, cảm giác bồi hồi xúc động.
Đây là truyền thừa thuộc về Tô Nhan, chỉ có điều hiện giờ nàng đang ở Băng tông, nhất định phải đưa nàng về thì mới có thể giúp nàng lấy được toàn bộ truyền thừa.
Thấy Dương Khai không động đậy, Tôn Ngọc cũng nín thở, không dám nói gì sợ quấy rầy hắn.
Một lúc sau, Dương Khai mới chậm rãi mở mắt ra, lên tiếng: – Tôn Ngọc, ta cần ngươi giúp ta một chuyện.
Tôn Ngọc nghiêm mặt nói: – Xin tiền bối cứ sai bảo.
– Hãy cho người của Long Phượng Phủ các ngươi trông coi kỹ Phượng tổ này.
– Tiền bối yên tâm, Tôn Ngọc nhất định sẽ không để ai phá hoại nơi này.
– Ừm.
Tôn Ngọc cười lớn, đột nhiên hỏi: – Tiền bối hẳn là muốn giữ những thứ ở đây cho một ai đó chăng?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn y hỏi: – Ngươi nhìn ra được ư?
– Khí tức của tiền bối vừa rồi tự dưng trở nên ôn hòa, vãn bối nghĩ hẳn là tiền bối nhớ tới ai đó… Nếu vãn bối không nhầm thì người đó hẳn là bạn song tu của tiền bối rồi.
– Óc quan sát của tiểu tử ngươi cũng không tồi đâu. Dương Khai cười khà khà: – Được rồi, mọi chuyện ở đây cũng đã xong, ta cũng phải đi thôi.
– Hả, tiền bối đi ngay bây giờ ư? Tôn Ngọc tỏ ra luyến tiếc.
Y có được ngày hôm nay, tất cả là từ một tay Dương Khai ban cho, nếu không nhờ cơ duyên hai năm trước thì hiện giờ y cùng lắm cũng chỉ là Thần Du Cảnh nhất tầng mà thôi, thậm chí có khả năng không đạt được tới cảnh giới đó, tư chất y cũng không xuất sắc đến như thế.
Với tư chất ban đầu của Tôn Ngọc, miễn cưỡng tổn hao tinh lực cả đời thì chắc cũng chỉ có thể đạt tới Siêu Phàm cảnh mà thôi.
Nhưng giờ đây y có thể cảm nhận được rõ ràng, Siêu Phàm, Nhập Thánh đối với y mà nói, chỉ là vấn đề về thời gian.
Tất cả những điều này đều là nhờ Dương Khai ban cho, khiến cho Tôn Ngọc cảm kích vô cùng.
– Phải đi rồi, ta còn có nhiều chuyện phải làm, sau này hẹn ngày tái ngộ. Dương Khai gật đầu nói.
– Vậy thì tiền bối bảo trọng, lần sau gặp lại, Tôn Ngọc nhất định sẽ không để tiền bối phải thất vọng! Tôn Ngọc chắp tay: – Đệ tử nhất định sẽ khổ luyện, quyết không phụ công bồi dưỡng của tiền bối!
Dương Khai khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, thân hình lay động, biến mất vào không trung.
Nhìn theo hướng Dương Khai rời đi, Tôn Ngọc ủ ê một lúc rồi mới bước ra ngoài.
Chờ tới khi ra khỏi Phượng tổ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, y không khỏi giật mình.
Tất cả cao thủ trong phủ đều đã ào đến đây, đứng chờ bên cạnh Phủ chủ Trần Châu, mắt mở to ngóng về phía này.
Thấy Tôn Ngọc đi từ trong ra, mọi người đều lộ vẻ tò mò và chờ mong.
– Phủ chủ, sư phụ… Tôn Ngọc chắp tay thi lễ.
Trần Châu vội đáp lễ rồi dè dặt hỏi: – Long Hoàng các hạ, phải chăng truyền thừa Phượng hậu đã xuất hiện?
Động tĩnh bên trong Phượng tổ vừa rồi bọn họ cũng đều nhìn thấy, hiển nhiên cũng đoán ra được phần nào.
Tôn Ngọc nói gượng gạo: – Có một chút.
– Như thế nào vậy? Trần Châu mừng rỡ.
– À ừm… Tôn Ngọc lắp bắp một lúc lâu, bỗng nảy ra một ý, bèn nói: – Trong phủ không có đệ tử phù hợp với truyền thừa Phượng hậu, hơn nữa cũng chưa tới lúc.
– Ồ? Trần Châu lộ vẻ thất vọng, ngay sau đó liền hỏi: – Vậy phải đợi tới khi nào?
Tôn Ngọc lắc đầu: – Người hữu duyên ắt sẽ tự nhiên tới, ta cũng không tiện nói.
Câu trả lời đầy lập lờ này đã đưa Tôn Ngọc vào thế bất an, nhưng nào ngờ nhìn tất thảy đám cao thủ, bọn họ lại mang bộ mặt đầy đăm chiêu, khe khẽ gật đầu, hình như cũng khá là đồng ý với những gì y nói.
Tôn Ngọc bình tĩnh lại, điềm đạm nói: – Ta cần phải bế quan, chuyện Phượng hậu thì các ngươi không cần phải quan tâm, tới lúc cần xuất hiện thì nàng sẽ xuất hiện thôi.
– Vâng. Trần Châu liền gật đầu, rồi hỏi lại: – Đúng rồi, thưa Long Hoàng các hạ, không biết U Hàn Động Thiên kia phải xử lý ra sao, mong ngài hãy đưa ra một cách giải quyết.
– Phủ chủ hãy tự mình quyết định đi. Tôn Ngọc cười như mếu, đại sự thế này y nào dám nói lung tung?
Trần Châu nghe thế, cũng biết không nên hỏi nữa, liền cùng những người khác hộ tống Tôn Ngọc về Long Phượng Phủ, chuẩn bị vật tư và tài nguyên tốt nhất để y vào cấm địa bế quan tu luyện.
