Thấy cô cũng không có ai chào hỏi, bọn họ không đi lên mắng hai câu nhổ nước miếng đã là tu dưỡng rất tốt… Chủ yếu là đánh không thắng.
“Vực chủ Tây Dạng, người có thể đích thân qua đây thật hiếm có.” Người phụ trách hội đấu giá nghênh đón người ở cửa, nhìn thấy Minh Thù lập tức đi qua đó.
“Hiếm có đến đâu?” Minh Thù nghiêm túc hỏi.
“…” Lời hắn nói không phải là một lời khách sáo sao?
Một đường đen trượt qua trên trán Sơn Âm.
“Ha ha, gặp được vực chủ Tây Dạng rất hiếm có, rất hiếm có, mời vào bên trong…” Mấy năm nay người này rất hiếm khi xuất hiện, hắn vẫn còn ít nói như trước.
Người phụ trách giao một cuốn sổ cho Minh Thù, sau khi dẫn cô tiến vào phòng đấu giá liền biến mất.
Hiện tại không biến mất, chờ bị chọc giận sao?
Hắn lại không ngốc.
Minh Thù thuận tay lật cuốn sổ, tài liệu có chút giống kim loại rất mỏng.
Đồ đấu giá trên đó không ít, thậm chí còn có tinh cầu.
Đúng vậy, ở tinh hệ, tinh cầu có thể làm sản nghiệp bán đấu giá cá nhân.
Ba trang cuối cùng đều là tối đen, không có giới thiệu cũng không có hình vẽ vật phẩm.
Đây chắc là vật đấu giá áp chót rồi.
Bây giờ bọn họ đang ở trong một căn phòng lầu bốn, trước mặt là thủy tinh trong suốt, bốn phía đều là căn phòng giống nhau nhưng thủy tinh chỉ có thể nhìn được phòng đấu giá ở giữa phía dưới.
Trong căn phòng đối diện lại không nhìn thấy.
Phía dưới liên tục có người tiến đến, phía dưới cùng cũng có chỗ hơn nữa cũng không ít người.
“Không để cha tôi phát hiện chứ?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Sơn Âm đang đứng ở cửa hé cửa ra, âm thanh bên ngoài cũng truyền vào.
“Ngải Nặc?”
Sơn Âm xoay người lại: “Phải. Còn có… Kỷ thiếu gia.”
Bọn người Ngải Nặc đã đi qua đó, vì cửa có đồ che chắn Ngải Nặc và Lộ Gia nói chuyện không chú ý tới Sơn Âm. Ngược lại thì Kỷ Niên ở phía sau liếc mắt liền nhìn thấy Sơn Âm.
Bước chân hắn dừng lại một chút nhìn vào trong căn phòng.
Nhưng cửa căn phòng vẫn có vật che như cũ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Kỷ Niên nhéo ngón tay một cái, thu tầm mắt lại rồi đi đến căn phòng trước mặt.
“Anh Kỷ Niên.”
Phía sau có người gọi hắn.
Bước chân Kỷ Niên dừng lại xoay người nhìn về phía sau.
Người gọi hắn là một cô gái mặc áo màu hồng nhạt, nhảy từng bước đến đó: “Anh Kỷ Niên, anh cũng đến rồi. Anh trai nói với em rằng anh sẽ đến, em còn không tin nữa đó. Anh Kỷ Niên, anh cũng phải cẩn thận nhé.”
Cô gái nhỏ nở nụ cười hồn nhiên nói chuyện cũng ngọt ngào, là một cô gái khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Nhưng ánh mắt Kỷ Niên lạnh lùng nhìn cô ấy: “Có việc à?”
“Không có, chỉ là nhắc nhở anh Kỷ Niên thôi.” Cô gái thè lưỡi.
“Song Nhi, chạy nhanh như vậy làm gì?” Một thanh niên dẫn vài người qua đó, có chút khiển trách vỗ đầu cô gái, sau đó nhìn về phía Kỷ Niên: “Kỷ Niên cũng tới rồi.”
“Ừm.”
Nếu như không phải hắn dựa theo thiết kế của nhân vật bình thường, hắn vốn không muốn trở về Kỷ gia.
Gia đình này chẳng có thứ gì tốt.
Cả ngày tìm hắn để gây phiền phức.
Người thanh niên nói: “Nếu như nhìn trúng cái gì thì chụp lại, anh sẽ trả tiền cho em.”
Cô gái gật đầu: “Anh Kỷ Niên không cần khách sáo, tiền tiêu vặt của anh không nhiều khẳng định không mua nổi những thứ ở đây.”
Kỷ Niên liếc mắt với cô gái, cô gái vẫn cười đến hồn nhiên như cũ, đôi mắt to nhấp nháy.
“Kỷ thiếu gia, vực chủ xin mời.” Sơn Âm xem kịch hồi lâu đột nhiên đi ra, gật đầu với phía Kỷ Niên.
“Mời tôi?”
Sơn Âm gật đầu.
Trên mặt Kỷ Niên không rõ, bình tĩnh theo Sơn Âm vào phòng.
Người thanh niên nhíu mày.
Cô gái không kiêng dè như vậy: “Vực chủ nào? Anh trai, hắn lại quen biết vực chủ?”
“Đó là Sơn Âm.” Giọng nói thanh niên hơi trầm, hiện lên ánh sáng lạnh không dễ phát hiện được trong đôi mắt: “Người của tinh vực Sao Chổi… Đi thôi.”
Người thanh niên dẫn cô gái rời khỏi.
Kỷ Niên vừa đi vào bên trong chợt nghe một đợt âm thanh rất lớn ở phía sau, Kỷ Niên quay đầu, mặt Sơn Âm không biểu cảm đóng cửa lại, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Vừa đóng cửa, âm thanh bên ngoài cũng bị cắt đứt.
Kỷ Niên hít thở sâu một hơi.
Đi vào phía bên trong.
Trong phòng cô gái dựa vào kính thủy tinh trong suốt, ánh mắt rũ xuống nhìn phía dưới.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, dường như chứng tỏ tâm trạng lúc này của chủ nhân rất tốt.
Đáng tiếc Kỷ Niên biết được cũng không phải.
Từ lúc nào cô cũng là bộ dạng này?
Kỷ Niên nói: “Vực chủ Tây Dạng tìm tôi có chuyện gì?”
Tư thế Minh Thù tư thế không có thay đổi nào: “Hủy một tàu chiến hạm của tôi, cậu cảm thấy tôi tìm cậu có thể có chuyện gì?”
“Không phải cô nói không cần tôi bồi thường sao?” Quả nhiên phụ nữ đều là kẻ lừa gạt.
“Tôi hối hận không được sao?”
“…” Xem đi, xem đi, đây chính là phụ nữ.