Lúc này Nguyễn Hạo Thần nghe thấy tiếng khóc này lại cảm giác tan nát cõi lòng.
Nguyễn Hạo Thần nghe tiếng khóc kia thì đột nhiên trong lòng hơi loạn, không thể nào bình tĩnh giống như ngày thường được.
Anh nghe tiếng đứa bé kia khóc thì cảm giác có rất nhiêu kim châm đâm thẳng vào trái tim mình, tạo ra cảm giác hơi đau.
Cảm giác này rất kỳ lạt!
Nhưng vẻ ngoài Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không lộ ra bất cứ sự khác thường nào.
“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì? Anh dẫn người xông tới như vậy, tôi có lý do chính đáng làm bất cứ chuyện gì.” Đường Bách Khiêm nhìn Nguyễn Hạo Thần, khóe môi mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Lúc này anh ta nói nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng trong lòng lo lắng hơn bất cứ ai, căng thẳng hơn bất cứ ai bởi vì tình huống hoàn toàn vượt qua kế hoạch của anh ta, những chuyện nằm ngoài kế hoạch thì thường rất khó khống chế.
“Đứa bé khóc như vậy là được bán tới đây sao?” Nguyễn Hạo Thần nhàn nhạt liếc anh ta một cái, đột nhiên nói một câu như vậy.
Chương Bình ngẩn người, khóe môi giật giật, vừa rồi anh ta chỉ nói một câu đùa giỡn, không lẽ lão đại coi là thật sao?
Không, không đúng, không phải lão đại tới tìm Tô Khiết sao? Sao đột nhiên quan tâm tới đứa bé như vậy, hình như lão đại đi hơi lệch hướng thì phải.
Đường Bách Khiêm cũng sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần lại nhắc đến đứa bé.
Anh ta nghĩ tới tiếng khóc của Vũ Kỳ sẽ khiến cho Nguyễn Hạo Thần chú ý, nhưng cũng không ngờ Nguyễn Hạo Thần không hỏi tình hình của Tô Khiết mà hỏi chuyện đứa bé.
Đường Bách Khiêm nghe Nguyễn Hạo Thần hỏi thì đáy lòng run rẩy, không lẽ Nguyễn Hạo Thần biết chuyện gì đó?
Không lẽ Nguyễn Hạo Thần biết chuyện hai đứa nhỏ sao?
Nhưng trước kia anh ta giấu giếm chuyện hai đứa nhỏ rất tốt, Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối không thể phát hiện được.