– Ngươi đã quên hoàng thượng đã ban cho ta quyền quyết định chém trước tâu sau sao? Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản là làm gì? Nói trắng ra là chuyện đầu tiên cần xen vào chính là giải quyết Tân La. An Đông đô hộ phủ tính ra còn là cấp dưới trực hệ của ta. Còn nữa, hoàng thượng phong chức quận vương cho ta làm gì? Mặc dù chỉ là hư chức quận vương, không minh xác phong ấp thuộc địa, nhưng mọi người suy nghĩ một chút, Liêu Dương, hiện tại là nghĩa thế nào? Đó không phải là thượng cấp của An Đông đô hộ phủ hay sao? Địa vực dưới quyền thống trị của bổn vương, không sai đi? Ha ha! Đây là những lời có thể dùng làm lý do mà xử lý. Ta tính toán sau khi đại quân chỉnh hưu xong, lại tiếp tục phái sứ giả đi Trường An hội báo cuộc chiến bên này. Về phần hoàng thượng cùng triều đình muốn hỏi ta vì sao muốn tấn công Tân La, ta sẽ nói, cần phòng thủ phản kích diệt tận gốc, thanh lý môn hộ cho Đại Đường! Nếu có người truy hỏi phản đối, khi đó gạo đã nấu thành cơm, chúng ta cũng đã ra đánh!
– Ôi ôi ôi…
Lý Tự Nghiệp nở nụ cười:
– Ngươi đúng là xảo quyệt. Đổi lại là ta, nghĩ phá đầu cũng không ra được chủ ý như thế. Cứ như vậy hoàng thượng cùng triều đình có trách móc cũng không tìm ra được nhược điểm. Dù sao cũng do Cao Văn Giản gây phiến loạn trước không phải sao? Chúng ta trấn áp phản quân, đi đâu cũng nói thông suốt. Chỉ sợ là tên cổ hủ Trương Cửu Linh sẽ không đồng ý đại soái làm như thế, không chịu cung cấp lương thảo quân nhu, vậy thì phiền toái.
Lý Tự Nghiệp vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một thanh âm ngân nga:
– Đại tướng quân, vì sao ngươi biết ta sẽ không đồng ý đây?
Giọng nói vang lên, Trương Cửu Linh trong bộ quan phục màu tím nho nhã bất phàm đã nhấc chân rảo bước vào đại sảnh nghị sự.
Lý Tự Nghiệp nhất thời ngạc nhiên kêu lên:
– Nha! Tiểu bạch kiểm…a không, đại đô đốc đến đây khi nào?
Tần Tiêu cùng Trương Cửu Linh cười ha ha, Lý Tự Nghiệp xấu hổ không thôi.
Trương Cửu Linh tiến nhanh vài bước xoay người cúi đầu:
– Cửu Linh bái kiến vương gia thiên tuế!
– Đã lâu không gặp đại đô đốc!
Tần Tiêu tươi cười đáp lễ. Đối với Trương Cửu Linh, Tần Tiêu tràn ngập cảm kích lẫn kính nể. Dù sao khi hắn ở Khiết Đan, Trương Cửu Linh cho viện quân kịp thời tiếp viện cứu mạng hơn vạn tướng sĩ cùng bản thân hắn, lực bảo U Châu vững chắc, xem như giúp hắn thật lớn.
Trương Cửu Linh mỉm cười:
– Nhờ hồng phúc vương gia, Cửu Linh cuối cùng gặp đại nạn không chết. Tuy rằng bị người trói một đêm, cũng may còn giữ đầu, ít nhiều còn nhờ Lý đại tướng quân cứu ta.
Mọi người lại cười to, Lý Tự Nghiệp xấu hổ cơ hồ muốn tìm lỗ chui vào.
Tần Tiêu hàn huyên vài câu với Trương Cửu Linh, mời hắn ngồi xuống cùng nhau nghị sự.
Tần Tiêu nói:
– Đại đô đốc, nửa tháng nay mảnh đất Liêu Đông này có thể nói là lật trời, tình thế kịch biến. Dù sao tình huống ngươi cũng đã rõ ràng, vừa rồi ta nói với Lý Tự Nghiệp ngươi cũng nghe được đại khái, ta cũng không nhiều lời. Trực tiếp mà nói, ta muốn chinh phạt Tân La. Ngươi có đồng ý không?
Trương Cửu Linh nhíu mày, vuốt nhẹ chòm râu trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói:
– Khẳng định phải chinh phạt Tân La. An Đông đô hộ phủ phiến loạn, đám người Cao Văn Giản tội ác tày trời. Cần chinh phạt An Đông đô hộ phủ, ta đồng ý. Nhưng ta đề nghị đừng lạm sát. Dù sao đại đa số dân chúng Tân La là vô tội. Hơn nữa nếu chúng ta lạm sát, đó không phải là thanh lý môn hộ trấn áp phiến loạn, mà là ỷ mạnh hiếp yếu, phạm pháp xâm lược.
Lý Tự Nghiệp nghe được tức giận kêu lên:
– Trương Cửu Linh, ngươi nói bậy bạ cái gì? Lão tử đi giáo huấn đứa con vài cái, còn có quan phủ tới bắt người sao?
Dưới tình thế cấp bách Lý Tự Nghiệp dùng lời so sánh của Tần Tiêu thốt ra.
Trương Cửu Linh cũng không tức giận, kiên nhẫn nói:
– Lão tử giáo huấn đứa con thì không sai. Nhưng cũng không thể đem đứa con giết đi? Nếu giết người, quan phủ cũng sẽ gây khó dễ, không phải sao?
Lý Tự Nghiệp sửng sốt, nhất thời không thể phản bác.
Tần Tiêu giơ tay ý bảo Lý Tự Nghiệp đừng cãi cọ, nhìn Trương Cửu Linh nói:
– Đại đô đốc, ta không có nói sẽ giết hại bình dân Tân La. Đoạn đường ta đi, chỉ cần ngoan ngoãn đầu hàng, đều sẽ miễn chết. Nhưng nếu có binh lính cùng điêu dân phản kháng, tuyệt không nuông chiều! Đại Đường chúng ta, há có thể cho người tùy tiện đến giương oai? Nếu không hung hăng chỉnh lý bọn hắn một chút, thanh danh Đại Đường làm sao tồn tại? Chư bang chê cười, nói Đại Đường chúng ta cả nước phụ thuộc cũng không quản tốt, nói gì đến uy chấn tứ hải?
Trương Cửu Linh hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu:
– Cửu Linh biết vương gia là người làm việc có chừng mực, trong mắt chỉ nhìn thiên hạ đại cục, trong lòng chứa đại mưu lược tế thế an bang. Ta không có lý do gì không đồng ý việc vương gia xuôi nam chinh phạt Tân La, về phần cung cấp vật tư lương thảo ta sẽ đem hết toàn lực đến bảo đảm. Mặt khác nếu cần dâng biểu lên triều đình thỉnh mệnh, ta nguyện ý ký tên dưới tấu chương của vương gia, tỏ vẻ đồng ý.