Cố Gia Huy gật đầu.
Cánh tay đang gắp thức ăn của Hứa Minh Tâm khẽ run lên.
Cô có nên gắp đồ ăn cho Cố Gia Huy không?
Cô chưa từng sến sẩm như vậy bao giờ nên khó tránh khỏi cảm thấy không thích ứng được.
Ăn cái gì thì tự mình gắp là được rồi, cũng đâu phải là không có tay đâu, có đến mức phải khác người gắp qua gắp lại như thế không? Có phải là đang dùng đũa ăn chung đâu!
Cô lén lút liếc trộm Cố Gia Huy một cái, anh không nhìn cô.
Ây, thôi bỏ đi.
Tội gì phải giành tới giành lại với Ngô Ưu, nhìn cứ như hai phi tử đang tranh sủng vậy.
Cô lặng lẽ gắp vào bát của mình một miếng xương sườn đầy thịt béo ngậy.
Nhìn có vẻ rất ngon đó!
Cố Gia Huy thấy cô khựng lại một hồi lâu như vậy, không ngờ rằng cô lại gắp một miếng thịt ngon nhất rồi đặt vào bát của cô làm cho anh tức giận suýt chút nữa thì đập vào bàn.
Ăn ăn ăn, cô chỉ biết ăn thôi, người đàn ông của cô sắp bị người khác ăn mất rồi kia kìa!
Trước kia sao anh lại không phát hiện ra Hứa Minh Tâm có thể vững vàng và bình tĩnh như thế nhỉ?
Ngay tại lúc này dù cho núi Thái Sơn có nổ tung trước mặt thì có lẽ cô ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ dửng dưng đó.
Cố Gia Huy tức đến nỗi ngón tay cứng đờ lại, hàm dưới nín chặt. Tiếp theo anh cũng gắp cho Ngô Ưu một miếng thịt.
Anh không nói chuyện nhưng cũng đã làm cho cô ta thấy rất vui rồi.
“Cảm ơn anhGia Huy.”
Ngô Ưu ngọt ngào nói, giọng nói đó đúng là có thể làm cho người ta ngấy chết.
Hứa Minh Tâm không ngẩng đầu lên, cô đang rất nghiêm túc ăn cơm trong bát của mình.