Người bình thường sẽ không biết sử dụng thuốc ức chế tinh thần, ngoại trừ lúc không cần thiết áp chế tinh thần và thể lực, nhưng mà áp chế tinh thần và thể lực như vậy sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thân thể.
Tại sao tiểu yêu tinh đó muốn áp chế tinh thần và thể lực của mình?
“Phần thuốc ức chế này đã gia tăng liều lượng.” Lạp Tháp Nam lại thốt ra một câu: “Người bình thường uống một viên thuốc sẽ xuất hiện vấn đề.”
Quyển Mao nói: “Đây là đem ra giết người à?”
“Giết người?” Lạp Tháp Nam bắt con mèo giả của mình: “Người bình thường sẽ bị tinh thần và thể lực hành hạ khổ không thể tả, có tinh vực sẽ dùng cái này tới dằn vặt kẻ thù và nhờ vậy mà lấy tin tình báo.”
Chết rồi nhưng lại buông lỏng.
“Tôi nhớ là thuốc ức chế tinh thần trong cộng đồng tinh hệ là thuốc cấm.” Tiểu Trục nhìn về phía Minh Thù: “Vực chủ, thứ này cô lấy từ đâu?
Minh Thù vén tóc giống như người rảnh rỗi: “Đồ nhặt đó.”
“…” Nhặt được một món đồ như vậy trên tinh vực bỏ hoang, ai tin đây?
Đương nhiên không ai dám hỏi Minh Thù nhặt được ở đâu.
Mỗi người bọn họ liếc nhau, trực tiếp chuyển chủ đề nói chuyện khác.
Người thông minh lại hiểu quy củ biết thời thế như vậy Minh Thù dĩ nhiên không ghét, tùy ý bọn họ làm ầm ĩ.
Ba ngày sau, Minh Thù lại nhận được tin tức của người Hải Thụy Tinh.
Nhưng mà lần này tinh vực Hải Thụy mang tới một tin tức, nói là hội đấu giá dưới lòng đất sắp được tinh vực Hoa Hạ cử hành, nghe đồn sẽ xuất hiện Thần Thạch.
Thời gian một tháng sau.
Bọn họ cần đi vào tinh vực Hoa Hạ tham gia hội đấu giá kia.
Tinh vực Hải Thụy không có cách nào vượt biên đi vào, chỉ có thể tìm một người chuyên môn làm khách như Minh Thù.
Minh Thù để Sơn Âm điều tra một chút, hội tổ chức đấu giá là một tổ chức dưới lòng đất của tinh vực Hoa Hạ.
Đương nhiên không cách nào so sánh với tinh vực Sao Chổi, thế nhưng tinh vực Hoa Hạ cũng là số một số hai trong thế lực dưới lòng đất.
“Vực chủ, chúng ta đi sao?” Sơn Âm hỏi ý kiến Minh Thù.
“Đi thôi, trông thật náo nhiệt.” Minh Thù cong khóe môi cười.
Trong lòng Sơn Âm biết rõ Kỷ gia ở chỗ này, vực chủ tuyệt đối là vì Kỷ thiếu.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe vực chủ nhà mình hỏi: “Kỷ Niên thế nào?”
“Đã an toàn trở về Kỷ gia.”
Minh Thù gật đầu, đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện: “Xuống phía dưới bắt mấy con đóng gói lại ăn trên đường.”
“…”
“Sơn Âm, cậu thấy xác xuất thành công khi chúng ta đem viên tinh cầu này chiếm làm của riêng là bao nhiêu?”
Sơn Âm trịnh trọng phân tích: “Căn cứ luật pháp bên tinh vực Hoa Hạ đó, viên tinh cầu này thuộc về di vật văn hóa bảo vệ cao độ, mà chủng tộc Hoa Hạ thuộc về thuộc tính càng chiến càng mạnh, cho nên tổng hợp lại số liệu các phương diện xác xuất thành công là 46%, xác suất thất bại là 54%.”
Minh Thù hơi thất vọng.
Sơn Âm cho rằng Minh Thù bỏ cuộc, đang âm thầm thở phào chợt nghe cô gái nhẹ giọng nỉ non: “Vậy sau này chúng ta chẳng phải là chỉ có thể chạy tới săn trộm sao?”
“…” Xin vực chủ đừng thêm từ “chúng”, bọn họ cũng không muốn chạy tới săn trộm.
Mấy người Quyển Mao nghe nói Minh Thù muốn tham gia giao dịch ngầm, nhao nhao bày tỏ bọn họ cũng muốn đi xem xét các mặt của xã hội.
Làm đại lão của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, vì an toàn bọn họ thực sự không thể tùy tiện ra ngoài.
Thế là một đám người đến Thủy Vụ Tinh cử hành hội đấu giá.
Thủy Vụ Tinh tiến gần chủ tinh của tinh vực Hoa Hạ, vì nhìn trong vũ trụ viên tinh cầu này chính là bị hơi nước bao phủ cho nên được gọi là Thủy Vụ Tinh.
Khoảng cách Thủy Vụ Tinh rất xa, hơn nữa còn thời gian một tháng Minh Thù cũng không vội.
Đất nghỉ rộng rãi trong khoang, mấy người đang ngồi quanh trên mặt đất chơi trò chơi.
Tiểu Trục trừng mắt Quyển Mao: “Cậu lại chơi xỏ.”
Quyển Mao đắc ý hất cằm: “Mọi người có thể nhìn xem, tôi chơi xỏ từ lúc nào rõ ràng là bản thân cậu ngu ngốc.”
“Cậu chính là chơi xỏ, tôi nhìn thấy cậu và Lạp Tháp Nam đổi bài rồi.”
Quyển Mao nheo mắt: “Cậu có chứng cứ không?”
“Cậu…” Tiểu Trục tức đến dựng lông: “Vực chủ, cô cũng thấy đúng không?”
Minh Thù đang cắn một cây thuốc dinh dưỡng, mờ mịt ngẩng đầu.
Tiểu Trục: “…”
“Cam chịu số phận đi, nào, mau để tôi vẽ một cái râu cho cậu.” Quyển Mao cầm lấy bút đánh móc sau gáy, ấn Tiểu Trục xuống thêm hai đường bút trên khóe miệng hắn.
Quyển Mao hài lòng thưởng thức trong phút chốc: “Không tệ, không tệ.”
Tiểu Trục giùng giằng ngồi xuống, quay đầu nhìn về cái gương phía sau lập tức kêu rên một trận: “A a a… Cái này rửa không sạch, cậu muốn chết à!”
Tiểu Trục chạy đến nhà vệ sinh cọ xát, tắm rất lâu cũng không tắm sạch.
Quyển Mao dựa vào tường, buồn cười nhìn hắn: “Qua hai ngày nữa tự sẽ hết, cũng không phải cả đời rửa không sạch, cậu còn vẻ mặt muốn khóc đó sao?”
“Không vẽ trên mặt cậu, đương nhiên cậu không cảm giác được!” Bộ dạng này của hắn làm sao gặp người khác đây?
“Ha ha, cậu…” Thân thể Quyển Mao đột nhiên hướng về phía bên trong, trực tiếp đè Tiểu Trục trên bồn rửa tay