·
Trong sân quán trọ thoang thoảng hương sữa, khi màn đêm buông xuống, sương mù ngoài cửa sổ dần dần ngưng tụ lại như màu sữa trắng.
Có ai đó đang đun sôi sữa.
Cái nồi nhỏ bằng bạc rất tinh xảo xinh xắn, bên trong có sữa trắng ngà đang sôi ùng ục rất đẹp mắt.
Ngọn lửa bên dưới sáng bập bùng, cứ thế mà liếm đáy nồi bạc từng chút một, khiến cho sữa trong nồi sủi bọt trắng xóa.
Sau đó, lửa mạnh hơn, sữa trong nồi thậm chí còn sôi lên từng lớp bọt sữa trắng đục, nhỏ giọt xuống mép nồi, nhỏ vào trong lửa, khiến cho ngọn lửa càng cháy bùng lên sáng ngời.
Cuối cùng, sữa trong nồi bắt đầu run rẩy sủi bọt vang lên tiếng xèo xèo.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có người chao ôi một tiếng: “Sữa của ta!”
Nhất thời, cả quán trọ đều nghe thấy.
Không bao lâu sau, cửa phòng Tần Di bị gõ nhẹ, bên ngoài truyền đến một tiếng hỏi dò: “Quý khách, ông chủ của bọn ta vừa mới đun quá nhiều sữa, ngài có muốn uống một chút không?”
Tần Di ánh mắt khẽ động, nhàn nhạt cười một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi gò má trắng nõn đang đỏ bừng ở trong ngực hắn, hàm ý sâu xa thấp giọng nói: “Không cần.”
“Ta vừa mới uống xong.”
Thẩm Thanh Đường: …
·
Bên này là yêu đương mật ngọt, còn bên kia là tranh cãi hỗn loạn.
Lê Trường Phong đưa Cung Phất Vũ trở về Thủ Dương Tông.
Hai người vừa đáp xuống đất, dáng đi của Lê Trường Phong hình như hơi loạng choạng.
Cung Phất Vũ sắc mặt trầm xuống, lập tức bố trí cấm chế xung quanh sân viện, sau đó đỡ lấy Lê Trường Phong.
Nhìn gương mặt trắng như sương của Lê Trường Phong giờ phút này đã nhuộm màu đỏ ửng, Cung Phất Vũ không hiểu sao lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, biết rõ còn cố ý hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lê Trường Phong: …
Lập tức, Lê Trường Phong muốn đẩy Cung Phất Vũ ra, trầm giọng nói: “Ta tự nghĩ cách, ngươi tránh xa ta ra.”
Nhưng mà lúc này Lê Trường Phong bước đi đã rất loạng choạng, ánh mắt thường ngày sáng tỏ của hắn, giờ phút này đã lộ ra một loại mờ mịt mỏng manh khó mà giải thích được.
Cung Phất Vũ trầm mặc một lát, sau khi hạ quyết tâm, y liền siết chặt cổ tay Lê Trường Phong, nói: “Nếu ta không buông ngươi ra thì sao?”
Lời nói của Cung Phất Vũ khiến Lê Trường Phong hơi sững người.
Không biết qua bao lâu, Lê Trường Phong xoay gương mặt lạnh lùng đẫm mồ hôi qua, yên lặng nhìn Cung Phất Vũ.
Mặc dù đôi mắt hắn mơ hồ, nhưng vẻ mặt hắn không hiểu sao lại rất lạnh lùng.
Rồi hắn đè thấp giọng nói: “Lúc trước ta giấu em, là ta không đúng.”
Nhìn thấy Lê Trường Phong như vậy, tim Cung Phất Vũ đập lỡ một nhịp, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành.
Sau đó, y thấy Lê Trường Phong lẳng lặng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta không có tình căn, cho nên không thể cùng bất cứ ai kết thành đạo lữ.”
“Ta không muốn hại em-“
“Lê Trường Phong!”
Cung Phất Vũ đột nhiên nổi giận.
Sau đó y cười lạnh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lê Trường Phong: “Nếu ngươi không có tình căn, thì làm sao có thể động tâm với ta ở trong Mộng Hạc cảnh?! Ngươi nói dối thì cũng phải có căn cứ chứ!”
“Mộng Hạc cảnh…?”
Lê Trường Phong sửng sốt, sau đó hoàn hồn lại: “Em thấy hết rồi sao?”
Cung Phất Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Ta đương nhiên nhìn thấy!”
Nói đến đó, Cung Phất Vũ cũng không quan tâm Lê Trường Phong giải thích gì nữa, trực tiếp đẩy hắn vào lan can.
Lê Trường Phong muốn giãy giụa, lại bị Cung Phất Vũ kiên quyết giữ chặt.
Sau đó, Cung Phất Vũ lấy ra một viên đan dược màu tím, ép Lê Trường Phong nuốt nó, sau đó đặt lòng bàn tay lên ngực Lê Trường Phong, cưỡng ép truyền linh thức của mình vào đó mà không có bất kỳ sự dịu dàng nào.
Y thật sự không tin Lê Trường Phong không thể động tình mấy lời nói nhảm đó.
Hôm nay, y muốn Lê Trường Phong động tình, y muốn chính miệng Lê Trường Phong thừa nhận hắn từng thích y!
Tuy nhiên, khi dược tính của đan dược màu tím bùng phát, linh thức của Cung Phất Vũ từ từ xâm nhập vào biển ý thức của Lê Trường Phong.
Cung Phất Vũ quả thực phát hiện có điều gì đó không ổn.
Biển ý thức của Lê Trường Phong một mảnh khô cạn, không có một ngọn cỏ, trống rỗng tiêu điều, không có cái gì cả.
Một lúc sau, Cung Phất Vũ dùng đôi tay run rẩy siết chặt cánh tay Lê Trường Phong, hai mắt đỏ hoe hung dữ nói: “Tình căn của ngươi đâu? Tình căn của ngươi đâu mất rồi?!”
Lê Trường Phong yên lặng nhìn Cung Phất Vũ, dùng giọng điệu vô cùng mờ mịt nhỏ giọng nói: “Ta đã nói với em rồi, ta không có tình căn—— “
“Ngươi nói dối! Ta rõ ràng đã từng nhìn thấy tình căn của ngươi!”
Tay của Cung Phất Vũ càng thêm run rẩy.
Y không chỉ từng nhìn thấy nó, mà còn nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Tình căn trong biển y thức của Lê Trường Phong sinh trưởng vô cùng tốt, nó rậm rạp và tươi tốt như một cây đại thụ cao chót vót, lại vô cùng dịu dàng.
Khi gió thổi qua, xanh biếc một mảnh, y đã nhìn thấy mình ở dưới tán cây đó.
Bản thân y mặc một bộ trường bào màu trắng, ngồi trên cành cây, mái tóc đen xoăn xõa trên vai, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười rạng rỡ tỏa nắng.
Cách biệt một trời một vực với bản thân y của hiện tại…
Chính vì đã từng nhìn thấy những điều này nên Cung Phất Vũ chưa từng bỏ cuộc.
Y không tin, một tình cảm bền chặt sâu đậm lại trong sáng chân thành như thế, làm sao có thể nói đứt liền đứt chứ?
Rõ ràng là có, tại sao lại biến mất rồi?
Cung Phất Vũ muốn hỏi lại, nhưng lúc này Lê Trường Phong đã nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi nóng rẫy chảy ròng ròng, hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê kỳ lạ.
Cung Phất Vũ phục hồi lại tinh thần sau vô số hoài nghi và kinh ngạc, nhận ra điều gì đó, trong lòng khẽ giật mình, y lập tức đỡ lấy Lê Trường Phong.
Đã không còn tình căn, hiển nhiên cũng không thể giải quyết bình thường.
Thuốc đó có uống bao nhiêu đi chăng nữa, căn bản cũng khó mà thuyên giảm được.
Lê Trường Phong cái đồ ngu xuẩn này!
Cung Phất Vũ ôm cơ thể gầy gò nóng bỏng trong vòng tay, giận muốn điên, hận muốn chết.
Nhưng y không thể làm gì được.
Lúc này, y chỉ có thể bế Lê Trường Phong sắp hôn mê lên vội vàng đi vào phòng.
Đúng lúc này, Lê Trường Phong khàn giọng đứt quãng nói: “Em tìm cho ta một ít nước lạnh, ngâm mình… sẽ không sao.”
“Câm miệng!”
Lê Trường Phong: …
——oOo——