“Suy nghĩ của người có tiên, người bình thường như chúng ta không hiểu được.
Giản Đồng, cô đã hối hận chưa?”
Hiển nhiên, Tô Mộng đã đoán được gì đó: “Giản Đồng, tôi nói cho cô biết một tin xấu, chủ tịch Trâm vừa gọi điện thoại tới, anh ấy nói chút nữa anh ấy sẽ đến.
Tôi lại nói cho cô biết một tin tốt nữa, cô vẫn còn thời gian một tiếng, để xoay sở tiên ”
Tô Mộng cầm điện thoại lên nhìn giờ: “Giản Đồng, 1 tỉ 7 thì tôi có, nhưng tôi không dám cho cô”
Tô Mộng rất thẳng thắn, vốn không cảm thấy áy náy, cô cũng đã vì Giản Đồng mà giấu đi sự tốn tại của số tiền đó, đây đã là giới hạn những chuyện cô có thể làm được.
“Cảm ơn chị, chị Mộng.
Em biết, chị đã giúp em rất nhiêu rồi.
Con người của chủ tịch Trâm…
em hiểu.
Vì vậy, nếu như em đổi lại là chị, em cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống với chị”
Đứng trong thang máy để đi lên tâng, cửa thang máy mở ra, có một người đang đứng bên ngoài cửa thang máy, Giản Đồng đơ cứng người lại.
Người ở ngoài cửa, vào khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cũng kinh ngạc nhìn vào Giản Đồng ở trong thang máy.
“Tiểu Đồng..”
người đứng ngoài cửa như mất hồn nhìn Giản Đồng, cất tiếng gọi.
Vù! Mặt của Giản Đồng tái xanh lại: “Cậu chủ, anh nhận nhầm người rồi.
Tôi không phải là tiểu Đồng gì đó đâu”
Cô nói xong, lập tức chìa tay ra ấn vào nút đóng cửa thang máy.








– —————–