Thần Nam suy nghĩ rất nhiều, từ chuyện này lại dẫn tới chuyện khác, dần dần ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút rối loạn. Cuối cùng hắn đưa ra một quyết định. Hắn sẽ không trốn tránh nữa mà trở về Tội Ác chi thành. Cuộc sống không nên quá tiêu cực, con người không nên quá sa sút tinh thần, những nơi có thách thức mới có thể khơi dậy ý chí chiến đấu hăng hái.
Bay nhanh trên không trung đã làm thỏa mãn lòng ham chơi của cô bé Thần Hi, khiến cho cô bé không ngớt cười và luôn miệng kêu lên một cách kinh ngạc. Núi Côn Luân mặc dù cách đô thành Tấn quốc rất xa, nhưng với tốc độ bay nhanh như chớp của Tiểu Long thì nghìn dặm trở thành một tấc. Sau nửa canh giờ, Tiểu Long hạ xuống một cánh rừng ở ngoài đô thành Sở quốc.
Nếu như để Long Bảo Bảo đi vào đô thành Tấn quốc, đương nhiên sẽ làm kinh động tất cả mọi người. Người phương đông rất ít gặp rồng phương tây. Nó to lớn cồng kềnh như vậy nếu như xuất hiện ở đô thành một nước nhất định sẽ dẫn đến náo động, thu hút nhiều người tới xem. Thần Nam phải thuyết phục mãi nó mới từ bỏ ý định cùng vào thành với hắn. Tiểu Long bất mãn đi vào trong rừng.
Sở dĩ Thần Nam không lập tức tới Tiên Vũ học viện gặp Long Vũ là vì hắn muốn vào thành mua cho Tiểu Thần Hi mua ít quần áo. Thân hình nhỏ bé của cô bé mặc những bộ quần áo rộng thùng thình của hắn trông thật không ra làm sao cả.
Tấn quốc mặc dù không gọi là rộng nhưng quốc lực thì không hề yếu. Những ngươi dân thường ở đây cũng có một cuộc sống tốt đẹp, phồn thịnh. Quốc đô Khai Nguyên thành của nước này vô cùng phồn hoa, là một thành nổi tiếng của đại lục phía đông.
Thần Nam bế lấy Tiểu Thần Hi bước vào Khai Nguyên thành. Trong thành xe cộ nườm nượp, các cửa hàng hai bên đường mọc lên như nấm. Ở những góc phố người tập trung đông đúc, bên trong đa phần là những người mãi nghệ diễn trò, diễn kịch. Điều này khiến Tiểu Thần Hi vô cùng tò mò, không ngừng nhìn ngó sang phía đó. Thần Nam kiên trì giải thích cho cô bé, giống như năm xưa lần đầu dẫn Vũ Hinh từ trong Đại Sơn tới thị trấn.
Thần Nam bế Tiểu Thần Hi xuyên qua đám người đông đúc bước vào một tiệm cắt quần áo. Trong tiệm bất kể là ông chủ hay thợ may đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tiểu Thần Hi. Nhìn cô bé xinh đẹp ngọc ngà, những người trong tiệm đều bất giác trầm trồ khen ngợi.
Sau khi cẩn thận tỷ mỷ đo các số đo cho Tiểu Thần Hi, người thợ may nói với Thần Nam rằng một canh giờ sau có thể quay lại để lấy quần áo. Thần Nam bế Thần Hi ra khỏi tiệm quần áo, nói với cô bé: “Ca ca dẫn muội đi ăn cái gì đó, được không nào?”
“Hay quá!” Tiểu Thần Hi ngây thơ trả lời.
Khai Nguyên thành là một thành nổi tiếng của Đông đại lục, vô cùng phồn hoa, các quán rượu nhiều vô kể. Thần Nam bế Tiểu Thần Hi vào một tửu lầu ba tầng. Được thưởng một đồng tiền vàng, trưởng quầy trong tửu lầu vô cùng lễ độ, đích thân dẫn hai người vào căn phòng lịch sự.
Căn phòng này mang được trang trí khá cổ kính, rèm cửa làm bằng tử trúc và ngà, bàn ghế đều đóng bằng gỗ cây hoa lê, trên tường treo vài bức tranh sơn thủy. Xem ra cách bài trí của tửu lầu này cũng rất cầu kỳ, không tầm thường như những tửu lầu khác.
Trí tuệ của Thần Hi mặc dù vượt xa so với những đứa trẻ cùng độ tuổi, nhưng những điều về cuộc sống hàng ngày thì lại biết rất ít. Khi xưa những điều lão yêu dạy cũng có hạn. Từ sau khi đi vào thành, cô bé đối với mọi thứ đều vô cùng hiếu kỳ, trong căn phòng cũng không phải ngoại lệ. Thần Hi cứ ngây thơ hỏi hết cái đến này cái kia. Thần Nam kiên trì giải đáp tất cả các câu hỏi của cô bé.
Thần Nam âm thầm ở lại Bách Hoa Cốc ba ngày, uống nước để sống, lúc này trong bụng đã hoàn toàn trống rỗng. Mặc dù biết rằng bây giờ chỉ nên ăn những thứ thanh đạm, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại được những cám dỗ của cá thịt, hắn gọi liền mấy chục món khác nhau.
Thần Nam vừa giảng giải cho Tiểu Thần Hi một số kiến thức trong cuộc sống, vừa lắng nghe cuộc nói chuyện ở gian phòng bên cạnh. Ngay từ khi bước vào phòng hắn vẫn luôn cẩn thận lắng nghe, bởi vì người ăn cơm ở gian phòng bên cạnh có địa vị rất lớn. Hơn nữa họ đang nói về chuyện lần thi tài Cường giả nhiệt thân ở Tiên Vũ học viện.
Phòng bên cạnh truyền tới giọng nói ngọt ngào dịu dàng của một cô gái đang cười giòn tan nói: “Không ngờ đại ca của Tiểu Hầu gia thần dũng hơn người, đã đánh bại được cả Ma pháp sư tài giỏi.”
Lời nói của người được gọi là Tiểu Hầu Gia có chút bá đạo, nghe là biết thường ngày vô cùng ngang ngược, khẩu khí vô cùng lớn: “Hừ! Đại ca ta đường đường là Tam Giai Á Long kị sĩ, làm sao có thể bại dưới tay cái tên Ma pháp sư của Thần Phong học viện được? Mặc dù tên Ma pháp sư đó đã đạt tới Tam Giai cảnh giới nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể nào chiến thắng được Long Kị sỹ – chiến đấu giả đích thực. Với võ công của đại ca ta cho dù có tìm khắp tứ đại học viện cũng chẳng có mấy thanh niên cao thủ có thể chống cự được với huynh ấy.”
Người con gái cười khanh khách nói: “Võ công của Tiểu Hầu gia cũng không hề kém hơn so với Đại công tử, trận sau nhất định cũng thể hiện được thần uy.”
o0o
Thần Nam nhíu mày. Khải Văn đã đại bại, Thần Phong học viện đã thất bại. Từ cuộc nói chuyện của căn phòng bên cạnh có thể biết rằng, tứ đại học viện ngọa hổ tàng long. Trong cuộc thi nhiệt thân của những người tài giỏi, mỗi học viện đều chọn cử một người tu luyện ở Tam Giai cảnh giới. Cuối cùng sư huynh Tiểu Hầu gia của Chiến Thần học viện đã có chiến thắng quyết định, giúp cho Chiến Thần học viện giành thắng lợi chung cuộc.
Thần Nam chẳng nghĩ ngợi gì về việc Thần Phong học viện bị thất bại, nhưng có chút không thích vị Tiểu Hầu gia ở gian phòng bên cạnh. Qua những lời nói của cuộc nói chuyện của họ có thể thấy rằng kẻ này tự cao tự đại, vô cùng ngông cuồng. Dường như trừ đại ca của hắn ra, trong số thanh niên cao thủ trong khắp thiên hạ hắn là lợi hại nhất.
Gian phòng bên cạnh có chừng năm sáu người. Từ lời nói khách sáo, có chút nịnh nọt của họ, Thần Nam biết được thân phận của họ là một người nổi tiếng của một nước nhỏ nào đó ở phương đông. Tiểu Hầu gia cùng với đại ca của hắn cùng tu luyện tại Thần Chiến học viện của phương tây, lần này tới Tấn quốc để tham gia thi đấu Cường giả nhiệt thân.
Thần Nam vô cùng coi thường những kẻ ngông cuồng vô tri. Sau khi biết được kết quả của Tiên Vũ học viện đại chiến, hắn cũng chẳng còn hứng thú để nghe nữa.
Không lâu sau, một người bồi bàn mang lần lượt từng món lên. Thần Nam cẩn thận gỡ sạch xương của một khúc cá rồi gắp cho Tiểu Thần Hi, nói: “Nào! Nếm một chút đi!” Nhưng Tiểu Thần Hi vừa cắn một miếng lập tức nhổ ra.
“Sao thế, bị xương đâm hả?” Thần Nam lo lắng hỏi.
“Không!” Thần Hi nhăn nhó nói: “Ca ca, muội không ăn được, cảm thấy hơi buồn nôn.”
“À!” Thần Nam cho rằng món ăn này làm có vấn đề, vội vàng gắp một khúc cá nếm, cảm thấy không có gì lạ thường cả. Hắn nhìn Tiểu Thần Hi một cách khó hiểu, cho rằng nàng không thích ăn món ăn này nên lại đổi cho cô bé món khác. Kết quả vẫn giống như lần trước, Tiểu Thần Hi vừa đưa vào miệng lại lập tức nhổ ra.
Cô bé nhăn mũi lại nói: “Ca ca, muội quả thật không ăn được những thứ này.”
Thần Nam trố mắt, vội vàng gọi bồi bàn tới, không ngừng đổi món ăn. Nhưng lần nào Tiểu Thần Hi cũng chỉ ngửi là lại lắc đầu. Sau khi hỏi cảm giác của nàng, cuối cùng Thần Nam đã phát hiện ra một sự thật khủng khiếp. Tiểu Thần Hi không thể ăn được bất cứ món ăn nào.