“Trẻ con?” Hạ Trì ghét nhất bị người khác nói là trẻ con, thà rằng nói hắn khốn nạn, lưu manh, xấu xa, tồi tệ thì hắn sẽ không cảm thấy gì. Điều này Trục Kha là người biết rõ nhất vậy mà Trục Kha vẫn dùng từ này để đấu khẩu với hắn.
Đây chính là hành động thách thức gián tiếp.
Trục Kha không sợ hãi, bước tới gần Hạ Trì hơn nữa: “Cậu không nghe rõ sao mà còn hỏi lại. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nói cậu cư xử như con nít, chắc cậu cũng hiểu bản thân tệ hại như thế nào rồi chứ.”
Trục Kha vừa nói xong, Hạ Trì liền vung tay đấm vào mặt Trục Kha, kết hợp nói: “Vậy thì tôi sẽ cho cậu biết thằng trẻ con ấu trĩ như tôi sẽ làm được những gì.”
Trục Kha cũng là một người không phải dạng vừa, trình độ đánh đấm cũng ngang ngửa Hạ Trì, chỉ khác ở chỗ Hạ Trì bị hăng máu hơn mà thôi.
Trục Kha tiến đến đáp lại Hạ Trì bằng một cú đấm khác, sau đó hai bên lao vào nhau mà quơ tay đá chân không nhượng bộ, không khách khí. Mấy chiêu thức đánh nhau của Hạ Trì có lực sát thương ngày càng cao, vì mỗi lần rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì hắn lại tập luyện thể lực và đấm bốc. Hiện tại Trục Kha không còn là đối thủ của hắn.
Đồ đạc trong nhà vì trận giao đấu này mà tan tành gần hết.
Sau một khoảng thời gian chống trả Trục Kha đến tột cùng cũng bị Hạ Trì làm cho tối tăm mặt mũi. . Chuyên trang đọc truyện ( ТRUМTRU YEЛ. VN )
Thấy Trục Kha ngã ra đất, Hạ Trì tiếp tục tiến tới đấm túi bụi vào mặt đối phương. Bách Thời ở bên trên nghe âm thanh đổ bể đùng đùng, biết hai bên đang đánh nhau, cậu tạm thời nén lại sự sợ hãi của mình mà chạy xuống, cố gắng tách Hạ Trì ra khỏi Trục Kha.
“Dừng lại đi Hạ Trì, Trục Kha là bạn thân của cậu đấy. Buông cậu ấy ra.” Bách Thời biết mấy lời của hiện giờ đều thừa thãi trước sự phẫn nộ của Hạ Trì, nhưng ngoài những câu từ này ra cậu thực sự không còn biết nói gì để có thể ngăn lại sự hung hăng của hắn ta.
Hạ Trì vừa đấm Trục Kha nằm trên đất vừa dùng sức đẩy Bách Thời ra. Kết quả, Bách Thời bị văng ra, bàn tay vô tính bị đè trúng mấy mảnh thủy tinh bị vỡ nát từ mấy cái ly.
Trục Kha lúc này thấy Bách Thời bị thương, cộng thêm Hạ Trì cũng đang bị phân tâm, Trục Kha đạp mạnh vào bụng Hạ Trì một cái khiến hắn ngã ra xa, ôm bụng ngồi đó.
Trục Kha đi tới thăm hơi vết thương của Bách Thời: “Có sao không?”
“Tôi không sao?”
Trục Kha lại đi tới túm lấy cổ áo Hạ Trì đánh thêm cho mấy phát. Tính huống lật ngược, bây giờ Hạ Trì mới là người bị bất lực để cho Trục Kha đè lên người mà đánh.
Bách Thời thấy vậy thì khổ tâm vô cùng, cậu lại tiếp tục muốn can ngăn Trục Kha, nhưng không ngờ, cậu còn chưa kịp mở miệng, thì Hạ Trì đã với lấy con dao gọt trái cây nằm trên đất, đâm thẳng vào bụng Trục Kha.
Nhìn Trục Kha đau đớn ngã ra sàn nhà, cơ thể tràn ra đầy máu tươi, Bách Thời trợn to mắt, toàn thân đóng băng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như bị ai đó rút mất hồn phách.
Hạ Trì bật dậy, miệng phun ra một ngụm máu, ngồi đó thở hổn hển vài giây. Một lúc sau đó, sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, Hạ Trì mới nhận ra bản thân trong lúc mất tỉnh táo và mất kiểm soát, hắn đã làm ra một chuyện động trời.
Bách Thời lắp bắp run rẩy, mắt nhìn Trục Kha không rời, miệng thì nói với người còn lại: “Cậu… cậu làm gì vậy Hạ Trì? Cậu điên rồi sao?”
Hạ Trì nhìn Trục Kha bất động trên vũng máu, hắn cũng nhớ người luôn rồi. Tâm trí Hạ Trì bắt đầu hỗn loạn, hắn đi tới gần Trục Kha, chậm rãi ngồi thấp xuống bên cạnh y, nâng đôi tay lạnh ngắt của mình chạm vào cơ thể của Trục Kha, lay lay Trục Kha dậy.
“Trục Kha, cậu… cậu tỉnh dậy đi.” Khóe mắt Hạ Trì đỏ lên vì hối hận và đau lòng.
Rung lắc mãi Trục Kha vẫn không tỉnh, đầu óc Hạ Trì lúc này trống rỗng, trán vã mồ hôi, mắt bắt đầu ngấn lệ. Không chần chừ thêm, hắn cấp bách đỡ Trục Kha dậy, dùng tay bịt lại vết thương đang chảy máu của Trục Kha, sau đó chuẩn bị đưa Trục Kha đến bệnh viện.
Thấy Bách Thời cũng muốn đi theo, Hạ Trì dù đang lo lắng cho Trục Kha đến bòn rút tâm can nhưng vẫn không quên việc dứt khoát phải giam giữ Bách Thời.
“Cấm cậu đi theo tôi. Nếu như lúc tôi trở về mà không thấy cậu. Cậu chuẩn bị tinh thần đến bệnh viện lấy xác Trục Kha đi.” Hạ Trì cơ bản sẽ không đối xử với Trục Kha tàn nhẫn như vậy, chỉ với một nhát dao vừa rồi thôi mà hắn đã cắn rứt đế tột cùng rồi.
Nhưng vì để đe dọa Bách Thời, khiến cho Bách Thời sợ sệt mà không dám bỏ trốn, hắn buộc phải dùng cách đe dọa này. Với người này, Hạ Trì chỉ có thể dùng trò chơi tâm lý mà thôi.
Quả nhiên lời hăm dọa của Hạ Trì có tác dụng với cảm xúc của Bách Thời: “Tôi sẽ không đi.” Cậu không muốn Trục Kha gặp tai ương vì cậu.
Hạ Trì tức khắc rời khỏi nhà, đưa Trục Kha đến bệnh viện gần nhất.