Đeo lớp mặt nạ da người này lên biến thành một khuôn mặt khác, lúc di chuyển hành sự liền không còn cố kỵ gì nữa.
Chân Văn Quân móc sạch toàn bộ gia sản ở bên trong hắc thị tìm đến hai vị “Đằng thị huynh đệ” hành tẩu giang hồ nhiều năm được xưng là chuyên gia bắt cóc tuyệt không thất thủ. Hai huynh đệ này một người thì mắt lác một người thì bị thanh quang nhãn*, nhìn đường cũng không quá rõ ràng, nói chắc như đinh đóng cột rằng không phải chỉ là bắt cóc một tiểu nương tử thôi sao? Không thành vấn đề. Thời điểm Chân Văn Quân theo chân bọn họ nói chuyện bọn họ còn đang ừng ực uống rượu, một thân đầy mùi rượu khó ngửi làm cho người ta nhíu mày.
(*) Thanh quang nhãn (青光眼): bệnh tăng nhãn áp
Nàng đương nhiên cũng muốn tìm dạng người đáng tin cậy hơn, vạn nhất bắt cóc không thành thì sẽ có một loạt phiền toái rất lớn, nhưng trong túi của nàng đã không còn bạc nữa rồi. Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, ai bảo Chân Văn Quân nghèo túng kia chứ……
May mà trong tay nàng còn có cành hoa mai Tiên La.
Cành hoa mai Tiên La này chính là một trong những thành phần nguyên liệu chủ yếu của thuốc mê, chỉ cần đem đốt rồi giấu ở chỗ tối, người nào hít phải sẽ hôn mê. Chân Văn Quân bắt chước bút tích của A Hâm để cho Lý Duyên Ý một mình đi đến chỗ hẹn, chỉ cần không có hộ vệ ở bên cạnh, trên người Lý Duyên Ý cũng không có võ công, lại thêm hít vào hoa mai Tiên La, Đằng thị huynh đệ cũng đủ đối phó nàng.
Hết thảy đều đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn đợi con mồi nhập cuộc.
Khi Lý Duyên Ý nhận được thư của A Hâm cũng không có hoài nghi, thậm chí còn vì lời ước hẹn của nàng mà khá là vui vẻ.
Hai người xa cách nhiều năm, lại bởi vì lập trường bất hòa nên một năm có thể gặp nhau hai lần cũng đã là vô cùng tốt rồi, lần này còn có thể là bởi vì Lý Duyên Ý nhàn rỗi đến không có việc gì làm nên cố ý đi tìm A Hâm. Nàng ít nhất đã có mười năm không nhận được thư viết tay của A Hâm, đối với bút tích của nàng ấy đã có phần xa lạ, bất quá vẫn có thể từ trong nét bút nhìn ra dấu tích đã từng quen thuộc. Mà quan trọng hơn là nàng ấy dùng hoa hải đường làm tín vật, khiến cho Lý Duyên Ý nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, đang ở bên trong trận chém giết tinh phong huyết vũ bỗng nhiên có một tia ấm áp, trong đáy lòng lại có vị ngọt.
Hóa ra A Hâm không có đến chỗ của sư phụ nàng, mà là đến Nhữ Trữ. Không biết nàng vì sao muốn gặp mặt, là bởi vì phù dung tán quấy nhiễu hay là lo lắng một kiếm kia có lưu lại bệnh căn hay không? A Hâm vốn luôn mạnh miệng mềm lòng, lần trước không phải vì muốn xác định nàng bình an mà không màng đến an nguy của chính mình ban đêm đột nhập vào lều trại đó sao?
Ngày mai vốn là muốn đi đến Cấm uyển tìm Thái hậu, Lý Duyên Ý sai người đến chỗ Thái hậu nói ngày khác sẽ đến thỉnh an, tìm một bộ váy xếp ly yêu thích nhất cùng cây trâm bảo thạch mắt mèo thay vào. Nàng biết A Hâm không thích trang điểm quá diễm lệ, nên chỉ tô một lớp son mỏng, màu môi cũng chọn màu hồng phấn, ở trong gương ngắm nhìn, vẫn giống như dáng vẻ của năm đó.
Giống như Chân Văn Quân đã nghĩ, Lý Duyên Ý đi đến chỗ hẹn gặp A Hâm không có mang theo quá nhiều Hổ Bôn binh sĩ, nhưng vài gã hộ vệ thiếp thân thường xuyên đi theo bên cạnh Lý Duyên Ý vẫn như trước một tấc không rời, ám vệ hẳn là cũng không thể thiếu. Thời điểm Lý Duyên Ý xuất môn Chân Văn Quân liền dịch dung đi theo phía sau xe ngựa của nàng, một đường đi đến tửu lâu đã ước hẹn.
So với tửu lâu một nơi đông người nhiều tai mắt hỗn tạp như thế, thì cánh rừng hoang ở bên ngoài thành hoặc là một ngôi miếu đổ nát tất nhiên sẽ ít người hơn, càng thích hợp để bắt cóc Lý Duyên Ý. Nhưng vấn đề là tình nhân cũ gặp nhau sẽ không có ai lựa chọn loại địa phương hoang vắng lại đáng sợ bất cứ lúc nào cũng có quỷ nhảy ra như thế. Chân Văn Quân chưa từng trải qua luyến ái là sự thật, nhưng nàng từ trên người A Tiêu học được không chỉ là dịch dung thuật, còn có cái được gọi là “Mị thuật”. Mị thuật từng được dùng ở trên người Vệ Đình Húc, đã thất bại một cách nhục nhã, cho nên nàng vẫn cảm thấy mấy trò tiểu xảo này không phải là do nàng học không tới mà chính là vô dụng đối với nữ nhân, nên vẫn không hề xem trọng. Mấy trò tiểu xảo này tuy rằng vô dụng nhưng lại giúp cho nàng ít nhiều gì cũng sớm học được chút kinh nghiệm luyến ái, cho dù chỉ là lớp da lông ở bên ngoài cũng đã bất tri bất giác mà có chút ảnh hưởng đến những phán đoán nhận định của nàng.
Vì không để cho Lý Duyên Ý sinh nghi, nàng bỏ qua khu vực dã ngoại dễ dàng thành công hơn, mà lựa chọn một tửu lâu nằm ở bên trong Đông thị cách hắc thị khá gần. Tửu lâu chính là sự lựa chọn tốt nhất để hẹn hò riêng tư, nàng đặt một gian sương phòng, trước tiên ở trong phòng đốt cành hoa mai Tiên La, bảo Đằng thị huynh đệ nấp ở bên dưới mái che ngoài cửa sổ. Mái che ở tửu lâu đủ lớn cũng đủ che chắn, Đằng thị huynh đệ khinh công vô cùng tốt, có thể giống như một con nhện dán sát vào bên trong mái che trong vòng một canh giờ, chờ đợi Lý Duyên Ý.
Hộ vệ của Lý Duyên Ý không phải ở bên ngoài tửu lâu thì chính là canh giữ ở trước cửa sương phòng, bất luận bọn họ ở bên ngoài hay ở bên trong Chân Văn Quân đều có thể thành thạo hành động, bắt đầu là dùng xuy tiễn bắn bọn họ bất tỉnh, Đằng thị huynh đệ sau khi vào phòng sẽ trói Lý Duyên Ý lại, trói người xong rồi Đằng thị huynh đệ sẽ mang người từ mái nhà rời đi, đến lúc đó ám vệ chắc chắn sẽ đuổi theo, Chân Văn Quân sẽ lại dùng xuy tiễn ngăn cản ám vệ. Vì thế nàng đã thức cả đêm luyện tập kỹ thuật xuy tiễn, đặt một hình nhân bằng rơm ở trên mái nhà, vừa cho nó di chuyển vừa luyện tập ngắm bắn. Nàng phát hiện bản thân mình rất có thiên phú ở phương diện bắn tên, rất nhanh đã có thể chuẩn xác bắn trúng mục tiêu di động. Cho dù không thể bách phát bách trúng ngay cổ ám vệ, chỉ cần có thể bắn trúng được người bọn họ, Tái ma phí liền có thể cực kỳ hiệu nghiệm mà kéo trệ hành động của ám vệ. Đằng thị huynh đệ chỉ cần có thể chạy trốn tới hắc thị mà bọn họ quen thuộc, ám vệ sẽ không có biện pháp tóm được bọn họ.
Rất nhiều loại tình huống nàng đều đã nghĩ đến, đã ở hiện trường chạy tới chạy lui tính toán thời gian, không có vấn đề.
Như vậy thì tuyệt đối sẽ không có sơ hở…… chứ?
Chân Văn Quân rất khẩn trương, trong lòng lại có một loại cảm giác mơ hồ.
Nàng cố gắng trấn an chính mình, không nên nghĩ quá nhiều. Nếu đã quyết định thì không nên do dự, sạch sẽ lưu loát mà giải quyết hết thảy.
Giờ hẹn đã đến, Chân Văn Quân trốn ở chỗ tối quan sát toàn bộ, mở trừng đôi mắt mà nhìn Lý Duyên Ý đội mũ sa che kín người đi vào tửu lâu, nhóm hộ vệ cũng đồng thời đi vào, ở cửa chỉ còn lại một mã phu. Chắc chắn còn có ám vệ, hiện tại nhìn không thấy bọn họ, một khi xảy ra sự cố bọn họ sẽ hiện thân —— Chân Văn Quân tim đập thình thịch, sắp bắt đầu rồi.
Lý Duyên Ý dẫn theo bốn gã hộ vệ, xe ngựa xuất hành cũng đã thay đổi một chiếc khác, đi loanh quanh hai vòng ở bên trong Nhữ Trữ thành, rẽ ngoặt vào rất nhiều con đường nhỏ, mục đích chính là không cho người khác chú ý.
Khi nàng một mình đi vào sương phòng đã hẹn A Hâm còn chưa tới, chỉ có một làn hương nhàn nhạt sâu kín.
Khanh khanh của nàng vẫn như thế, thích đến trễ.
Không biết vì sao có chút buồn ngủ.
Lý Duyên Ý tự rót cho mình một chén trà, muốn vực dậy chút tinh thần thì cánh cửa sương phòng đột ngột mở ra. Nàng nhìn lại, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tính toán thời gian, Lý Duyên Ý hẳn là đã hôn mê.
Chân Văn Quân đi lên lầu, trốn ở phía sau vại rượu ở hành lang, đem mấy mũi châm đã được bôi Tái ma phí nhét vào trong ống tên, dùng sức thổi, mũi châm chuẩn xác đâm vào cổ một trong số những hộ vệ. Gã hộ vệ kia chợt run lên, còn chưa kịp mở miệng cả người đã tê liệt ngã xuống đất không thể động đậy. Khi ba gã còn lại đang muốn chạy đến kiểm tra tình trạng của hắn, Chân Văn Quân nhanh chóng thổi liên tục ba phát châm, trong đó có một châm bắn trúng vào cổ, hai mũi châm khác tất cả đều đâm vào trên vai hộ vệ. May mà Tái ma phí này có dược tính rất tốt, đám hộ vệ này cũng bởi vì không muốn người khác chú ý mà không có mặc hộ giáp, mấy mũi châm đã thật sự ghim vào da thịt bọn họ, tất cả bốn hộ vệ đều hôn mê.
Tửu lâu kinh doanh rất tốt, người đến người đi, sương phòng này tuy rằng chọn ở trên tầng cao nhất xem như là nơi ít người nhất, nhưng vẫn sẽ rất nhanh bị phát hiện ra điều khác thường.
Chân Văn Quân phải tranh thủ từng phân từng khắc!
Nàng ghé vào cửa nghe được bên trong có tiếng kêu cứu mơ hồ, trong lòng cả kinh —— chẳng lẽ Lý Duyên Ý còn chưa có hôn mê? Nàng lập tức đem thanh gỗ đã chuẩn bị sẵn cài vào then cửa, làm cho Lý Duyên Ý ở bên trong đẩy không được cánh cửa. Rất nhanh, âm thanh phá cửa sổ xông vào vang lên ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân rất có tính mục đích, Đằng thị huynh đệ đã vào phòng!
Chân Văn Quân nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài tửu lâu, thời gian không tới nửa nén nhang đã chạy tới trên hành lang ngắm cảnh ở bên ngoài tửu lâu. Nơi này có tám cây cột sơn màu đỏ, nàng trốn ở phía sau cây cột có thể ẩn nấp thật tốt, mà cửa sổ sương phòng của Lý Duyên Ý vẫn còn ở trong tầm bắn của xuy tiễn.
Đằng thị ca ca vác trên lưng một cái bao tải lớn leo ra ngoài trước, bao tải kia được buộc vào hai vai và lưng hắn, hoàn toàn không gây trở ngại động tác trong tay hắn. Hắn giống như một con thạch sùng tiếp tục bò trên mái hiên chỉ hai ba bước đã leo lên được mái nhà, gã đệ đệ theo sát sau đó. Ba hắc y nhân từ trên mái nhà đối diện phóng tới, đó là ám vệ của Lý Duyên Ý!
Chân Văn Quân “phốc phốc phốc” bắn liên tiếp ba phát về phía ám vệ, ám vệ của Lý Duyên Ý cũng không phải là hình nhân bằng rơm bị treo trên mái nhà, động tác của bọn họ thập phần nhanh nhẹn, trong ba mũi tên chỉ có một mũi bắn trúng mắt cá chân của một người trong số đó. Ám vệ bị bắn trúng ngay từ đầu cũng không để ý chút tiểu thương đó, sau khi dùng sức phóng chạy được năm bước trên mái nhà thân thể bỗng nhiên giống như một cái khung lỏng lẻo đứt rời, đổ gục xuống không thể nhúc nhích được nữa, cả người trượt xuống đến mặt đất.
Chân Văn Quân thần tốc chạy băng băng trên hành lang, muốn đuổi kịp gã ám vệ trên mái nhà đối diện kia, vừa chạy vừa điên cuồng thổi ra hết toàn bộ những mũi tên trong ống. Lại có thêm sáu gã ám vệ, tổng cộng tám người truy đuổi ở phía sau Đằng thị huynh đệ. Khi bọn hắn phát hiện số người đuổi theo chỉ còn lại bốn thì mới ý thức được có người đang bắn ám khí!
Rất nhanh Chân Văn Quân đã bị phát hiện, dù sao cũng đang đeo mặt nạ Chân Văn Quân không mảy may quan tâm là ám vệ có nhìn thấy nàng hay không, vẫn mãnh liệt thổi tên.
Một ám vệ nhanh chóng chuyển động thanh đao trong tay, đánh rơi toàn bộ những mũi tên nàng thổi tới, đồng thời đạp chân một phát, bay về phía Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân thấy hắn lại có thể lớn mật như thế, cho dù khinh công tốt đến đâu, bay giữa không trung cũng rất khó xoay chuyển động tác, liền hướng đến cẳng chân của hắn thổi tên, khiến hắn cho dù có muốn dùng đao chắn đỡ cũng hết sức khó khăn.
Thế nhưng một phát này lại thổi không ra gì cả, Chân Văn Quân hoàn toàn không ý thức được vừa rồi dưới tình thế cấp bách điên cuồng thổi tên đã thổi ra hết toàn bộ rồi. Ám vệ kia thân chưa tới đao đã vung ra, một đao quét về phía đầu nàng. Chân Văn Quân vội vàng hạ thấp thân mình tránh né, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là một bộ quyền pháp mà Tiểu Hoa đã dạy nàng, lập tức thi triển. Sau khi hóa giải mấy chiêu của ám vệ, đối phương tựa hồ đã thăm dò được chiêu thức của nàng, nàng lập tức lại đổi thành Phi Huyệt Thủ mà a mẫu đã từng truyền thụ cho nàng, “bụp bụp bụp” mấy phát điểm vào huyệt đạo của ám vệ.
Các chiêu thức võ công của Chân Văn Quân hỗn độn tạp nham, lại bởi vì kinh nghiệm thực chiến ít, nghĩ đến cái gì liền đánh cái đó, ngược lại đánh cho ám vệ kia trở tay không kịp, huyệt đạo bị điểm trúng. Ba cú này nếu đổi thành cao thủ có chỉ lực mạnh mẽ thì có lẽ ám vệ đã phải ngã gục trên mặt đất rồi. Nhưng Chân Văn Quân tuy rằng điểm rất chuẩn xác huyệt đạo, chỉ lực vẫn là kém một chút, ám vệ chỉ cảm thấy cánh tay tê dại nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được, tiếp tục truy đuổi vung chém Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân ở trên hành lang liều mạng bỏ chạy, dọc trên đường chạy hất ngã ba vị vũ nữ bốn vị công tử gạt đổ vô số bàn rượu, còn rút lấy một khay rượu trong đó ném về phía sau. Khay rượu xoay tròn bay nhanh như gió hướng đến mặt ám vệ, ám vệ vung trường đao lên chém khay rượu thành hai nửa, từ hai bên người hắn bắn ra ngoài.
Thời điểm hắn bổ đôi khay rượu Chân Văn Quân đã cưỡi lên tay vịn cầu thang nhanh như gió trượt xuống dưới lầu, luồn lách vào bên trong đám đông người. Ám vệ trực tiếp phóng xuống lầu, khi đứng lên lại trừng mắt nhìn về bốn phía, cũng không thấy khuôn mặt vừa rồi đâu nữa.
Đem lớp mặt nạ vừa mới lột ra còn mang theo nhiệt khí cùng ngoại sam vừa mới cởi ra lặng lẽ giấu vào bên trong tay áo, Chân Văn Quân mặt đầy mồ hôi tận lực duy trì vẻ mặt trấn định, không hề quay đầu lại xác nhận xem ám vệ liệu có phát hiện ra nàng hay không. Trong khi nàng ở bên trong đám người càng chạy càng xa, thì ám vệ vẫn không hề ngăn nàng lại hay là một đao chém chết nàng, chứng tỏ nàng đã tránh được một kiếp.
Mà Đằng thị huynh đệ lúc này hẳn là đã lén lút chui vào bên trong hắc thị rồi. Bọn ám vệ truy đuổi bọn họ không có trúc bài thông quan, hẳn là sẽ bị ngăn ở ngoài cửa.
Chân Văn Quân rẽ vào một con đường ở phía bên phải, biến mất ở cuối ngõ hẻm.
Khi nàng lại một lần nữa đeo lớp mặt nạ da người vào, lên tới tầng cao nhất của Cầm Phong Các, Đằng thị huynh đệ và Yến Nghiệp đều đã có mặt ở đó.
Cầm Phong Các là một nơi giao dịch bí mật bên trong hắc thị, khi mua bán những đồ vật quý hiếm trong hắc thị đều sẽ lựa chọn đến Cầm Phong Các, chỉ cần giao nộp đầy đủ vàng bạc, Cầm Phong Các sẽ bảo đảm song phương giao dịch không bị quấy rầy. Cả Đại Duật ngoại trừ Hoàng đế, chỉ có người của Đình úy thự mới có tư cách ra vào nơi này tra án, những kẻ không phận sự khác đều không thể tiến vào.
Tiền ở nơi này tất nhiên là Tạ gia xuất ra, sau khi nộp tiền song phương mua bán sẽ nhận được một bộ phù bài, dựa vào phù bài mà tiến vào. Chân Văn Quân cùng Đằng thị huynh đệ mỗi bên đều lấy một tấm phù bài, Đằng thị huynh đệ ở ngoài sáng, Chân Văn Quân trốn ở chỗ tối. Nàng không biết cuộc giao dịch lần này sẽ xảy ra tình huống như thế nào, cho nên không dám tùy tiện ra mặt. Nàng để cho Đằng thị huynh đệ đàm phán cùng Yến Nghiệp, sau khi nhìn thấy a mẫu nàng sẽ xuất hiện, trực tiếp đem a mẫu mang đi.
Có điều Tạ gia giảo hoạt âm độc như vậy, nàng cũng đoán được Yến Nghiệp sẽ không trực tiếp mang a mẫu nàng đến Cầm Phong Các. Quả nhiên, Yến Nghiệp chỉ dẫn theo hai gã tùy tùng, không có a mẫu nàng.
“Người trao đổi ta không mang đến.” Yến Nghiệp rất thản nhiên, “Chỉ cần nắm trong tay người mà ta muốn, ta tất nhiên sẽ nói cho các ngươi biết tung tích của nàng.”
Đằng thị huynh đệ chỉ là người được thuê, cũng lười nói lời vô nghĩa cùng Yến Nghiệp, đem bao tải mở ra, lôi người ở bên trong ra, “Người mà ngươi muốn chúng ta đã mang đến, mau nói địa điểm giấu người đi!” Không thấy được người trao đổi thì số bạc còn lại sẽ không thu được, Đằng thị huynh đệ tâm tình sốt ruột không thôi.
Yến Nghiệp nhìn thoáng qua nữ nhân nằm trên mặt đất, hắn đi tới, dùng thanh trượng của mình đem mái tóc của đối phương gạt ra. Khi hắn nhìn thấy rõ mặt của người bị trói, đột nhiên bật cười lớn.
Chân Văn Quân trốn ở trên thanh xà của lầu các, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Lý Duyên Ý. Vốn đã cảm thấy không quá thích hợp, Yến Nghiệp lại cười như vậy càng khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái.
Mà câu nói tiếp theo của Yến Nghiệp lại làm cho Chân Văn Quân triệt để hoảng sợ:
“Vệ Tử Trác, không ngờ ngươi lại bị bắt đến đây. Chúng ta lại có thể gặp lại nhau ở nơi này, thật đúng là duyên phận ngoài ý muốn.”
Vệ Tử Trác? Vệ Đình Húc?
Chân Văn Quân tưởng là chính mình nghe lầm, Vệ Đình Húc sao có thể ở chỗ này? Nàng không phải vẫn đang ở phương bắc sao!
Khi đầu thanh trượng kia đem khuôn mặt của người bị trói trên mặt đất nâng lên, Chân Văn Quân mới thật sự nhìn thấy rõ ràng.
Đúng thật là Vệ Đình Húc……
Nàng bắt sai người không nói, cố tình lại còn đem Vệ Đình Húc đưa đến trong tay tử địch Tạ gia, đây là chuyện mà nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới.