“Nương nương đang ở định viện câu cá với tiểu hoàng tử.”
“Lập tức đến đó nhanh lên!”
…***…
Lúc này Hồng Thanh đang ngồi ở đình viện, vừa thư thả uống trà vừa nhìn Phi Diên câu cá bên hồ. Bên cạnh cậu nhóc còn có Thanh Trúc. Hai đứa bé cùng nhau chơi rất vui.
Hồng Thanh cảm thấy tâm trạng hiện tại rất thoải mái. Hắn tưởng tượng lúc Tử Hằng tỉnh dậy không nhìn thấy mình chắc phải ngạc nhiên lắm. Mấy ngày tới hắn sẽ không qua đêm ở tẩm cung của hoàng thượng nữa, cũng sẽ không cho phép Tử Hằng ngủ ở Phượng Nghi cung của hắn. Để cho y trói hắn rồi hành hắn đến ngất đi, sáng hôm sau không bước nổi xuống giường là vì hắn cảm thấy có lỗi với y. Nhưng nếu cứ để mặc vậy rồi sau đó không làm gì thì y nhất định sẽ cho rằng hắn dễ tính quá. Ai biết sau này có muốn làm lại như vậy với hắn nữa không. Cho nên từ giờ phải phản kháng, phản kháng thật kịch liệt để cho y biết sẽ không có lần sau đâu.
“Nương nương.”
Giọng của Liên Nhi đột nhiên phát ra từ sau lưng khiến Hồng Thanh giật nảy. Hắn định đứng dậy thì một bàn tay mềm mại thon dài đặt lên vai hắn. Chỉ là đặt lên vai thôi nhưng hắn cảm nhận như có một luồng sức mạnh vô hình ấn mình xuống ghế, không thể cử động.
“Nương nương đừng sợ. Tiểu nữ chỉ đến để nói chuyện. Nương nương đừng quay đầu lại, cứ hành động tự nhiên như bình thường là được.”
Hồng Thanh nhìn bóng của Liên Nhi in trên nền đất thì nhận ra cô nàng đang cải trang làm cung nữ đứng bên cạnh hắn. Cung nữ và thái giám theo phục vụ hắn hôm nay đều là người của Phụng Nghi cung. Không biết cô nàng tráo đổi với họ từ lúc nào. Bên cạnh hồ nước, Tạ Chinh đang trông hai đứa nhóc câu cá (vốn là làm theo lệnh của hắn), dường như không biết chuyện gì đang xảy ra bên này. Chứng tỏ võ công của cô ta phải cao đến thế nào. Chỉ cần một cái nhấc tay đơn giản là có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Hồng Thanh siết chặt bàn tay cố lấy lại bình tĩnh. Bây giờ hắn có sợ hãi cũng không ích gì. Người có thể cứu được hắn chỉ có mỗi mình hắn mà thôi. Nếu Liên Nhi chỉ đến để nói chuyện vậy thì hắn nên hỏi những gì cần hỏi. Hắn cầm tách trà lên uống. Hơi nóng và mùi hương của trà giúp hắn bình tĩnh hơn một chút.
“Lúc đó làm sao ngươi biết thân phận của ta?”
“Tiểu nữ đã tìm hiểu qua rất nhiều người để lựa chọn nương nương là người giữ vật quý giá này. Lúc đó tiểu nữ đang nghĩ cách để dụ nương nương ra khỏi cung chẳng ngờ người đã tự đến rồi, còn đến đúng hội thơ Cảnh Minh. Chỉ có thể nói là chúng ta có duyên thôi.”
Hồng Thanh méo mặt. Vậy ý nói là hắn tự mình đưa chân vào hang cọp đó hả?
“Vậy hôm nay ngươi đến đây là muốn lấy lại vật đó?”
“Vẫn chưa phải lúc. Tiểu nữ mạo hiểm đến gặp nương nương thế này quả thực chỉ để nói chuyện với người thôi. Tiểu nữ biết nương nương rất hoang mang khi đọc bức thư đó và có rất nhiều câu muốn hỏi tiểu nữ. Nếu không làm rõ những vấn đề đó cho nương nương thì người sẽ không thể yên tâm mà cất giấu nó giùm tiểu nữ được.”
“Cho dù có nghe được lý do ta cũng không có hứng thú cất giữ vật nguy hiểm này cho ngươi đâu. Ngươi giỏi võ như vậy còn giữ không nổi thì sao ta có thể giữ nổi chứ?”
Liên Nhi cười nhẹ rồi đáp:
“Nương nương suy nghĩ như vậy rất có lý nhưng thực tế không đơn giản như vậy đâu. Chốn giang hồ rất hiểm ác, tiểu nữ lại là phận nữ nhi, nếu xảy ra chuyện gì bao giờ cũng thiệt thòi hơn so với nam nhân. Nương nương giữ là an toàn nhất. Hoàng thượng chắc chắn không bao giờ ngờ được rằng dược phương mà mình cất công tìm kiếm bao lâu lại đang nằm trong tay nương nương”
Cổ họng Hồng Thanh như nghẹn lại. Hắn vẫn không thực sự tin rằng Tử Hằng lại đang săn lùng dược phương này.
“Ngươi nói vậy là có hơi xem thường Châu Tử Hằng rồi. Đầu óc y luôn rất nhạy bén, phát hiện ra một chút thay đổi liền sẽ phát sinh nghi ngờ liền. Không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không nghi ngờ ta.”
“Vậy thì chỉ có thể nói là tiểu nữ xui xẻo thôi.”
“…”
Nói chuyện kiểu gì thế không biết.
“Thuốc trường sinh này là thật sao?”
“… Tiểu nữ không biết vì chưa có ai thử bao giờ. Tiểu nữ chỉ nghe nói dược phương này là do Quỷ Đa Diện viết ra. Đó là một thần y cực kỳ nổi tiếng trong giới giang hồ, không gì không chữa được. Chỉ như vậy thôi cũng đủ để dược phương này trở nên nổi tiếng được người người săn lùng rồi.”
“Thế hoá ra là chưa ai thử qua. Vậy cũng không chắc là thứ thuốc đó có thể giúp người ta trùng sinh. Vậy thì săn lùng nó có ích gì?”
“Chính vì chưa ai thử qua nên mọi người mới tò mò không biết nó có hiệu quả hay không. Càng tò mò thì càng muốn săn lùng bằng được. Nương nương nói xem có phải rất hợp lý không?”
Hồng Thanh không đáp. Chính xác là hắn cũng không biết phải đáp thế nào.
“Nương nương tốt nhất không nên để cho bệ hạ biết mình đang giữ dược phương này. Có thể nương nương muốn để bệ hạ cùng mình sống lâu trăm tuổi, bên nhau trọn đời trọn kiếp nhưng cũng đồng thời khiến bệ hạ chịu sự nguy hiểm gấp trăm nghìn lần. Nương nương đã nghĩ tới khi tất cả các thế lực phát hiện ra dược phương trường sinh đang nằm trong tay bệ hạ thì chuyện gì sẽ xảy ra chưa?”
Chắc chắn sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu. Không cần nói Hồng Thanh cũng đoán ra được. Hắn đã bắt đầu cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Nương nương nhất định phải bảo quản thật tốt. Cơ quan đó xem như là món quà tiểu nữ tặng để đáp lễ lại ân tình của nương nương.”
Hồng Thanh còn chưa kịp đáp lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng chân Tạ Chinh chạy về phía này. Y chĩa kiếm về phía hắn mà nói lớn:
“Là kẻ nào? Mau buông Hồng phi ra!”