Mộ Nhất Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm một vòng khắp biệt thự, xác định thật sự không có người mới rời đi.
Sau khi quay trở về xe, anh không khỏi suy nghĩ một chút, theo lý thuyết mẹ Trịnh Gia Minh tới đây giúp nấu nướng, hẳn là Trang Tử Duyệt hoặc cha mẹ cậu ấy phải có nhà mới đúng, sao lại không có ai, rốt cuộc ở đó đã xảy ra chuyện gì.
Tiếc là trong truyện không đề cập tới chuyện này, chỉ nói đến Trang Tử Duyệt và người nhà cậu ấy cùng nhau trở thành tang thi, về phần biến đổi ở đâu, biến đổi như thế nào, chỉ viết sơ lược, không nói rõ ràng.
Mộ Nhất Phàm buồn bực gãi đầu một cái, cuối cùng nghĩ ra Trang Tử Duyệt còn có mấy căn phòng ở chỗ khác, không thể làm gì hơn là lái xe đi tìm, thế nhưng vẫn không tìm thấy.
Anh lại tới những nơi cao cấp Trang Tử Duyệt thường lui tới, nói không chừng có thể tìm thấy Trang Tử Duyệt biến thành tang thi, thế nhưng tìm tới vài nhà hàng và các địa điểm giải trí đều không thấy người anh muốn tìm.
Ngay lúc anh tìm tới nhà hàng cuối cùng, đang định bỏ cuộc, thì một bao sương xa hoa trên tầng thượng vang ra tiếng cãi nhau.
Mộ Nhất Phàm vô cùng bội phục cái người ở trong đấy.
Tới lúc nào rồi mà vẫn còn có thể cãi nhau được, hơn nữa, phòng ở đây đều được cách âm, có thể khiến tiếng cãi nhau vang ra tận đây, không biết phải lớn tiếng tới cỡ nào.
Mộ Nhất Phàm không muốn để ý tới, nhưng nghĩ rất có thể để vuột mất Trang Tử Duyệt, không thể làm gì hơn là gõ cửa phòng một cái.
Nhất thời, cả phòng yên tĩnh lại.
Anh lại gõ cửa, ba nhịp dài hai nhịp ngắn, để người bên trong biết là bên ngoài có người đang gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, cửa hé ra một khe nhỏ, người ở bên trong qua khe cửa trông thấy bên ngoài là ai, liền ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Là anh sao, Mộ tiên sinh.”
Mộ Nhất Phàm thấy bên trong thế mà lại là bạn của Dung Tuyết, giật mình: “Sao cô lại ở đây?”
“Ai vậy?” Dung Tuyết đi ra, trông thấy Mộ Nhất Phàm khôi ngô tuấn tú, ngẩn người, quay đầu hỏi: “Tiểu Tiểu, anh ta là ai vậy?”
Hạ Tiểu Tiểu vội nhỏ giọng nói bên tai cô mấy câu.
Hai mắt Dung Tuyết sáng lên: “Hóa ra là Mộ tiên sinh, Chiến tiên sinh có tới đây không?”
Hạ Tiểu Tiểu bĩu môi, thầm nghĩ, đến lúc nào rồi mà còn tơ tưởng tới giai.
“Hai người biết người ở bên ngoài sao?” Phía sau cửa vọng ra tiếng một người đàn ông.
Dung Tuyết gật đầu: “Biết chun chút.”
Sau đó, lại có một người đàn ông bên kia cửa cảnh giác hỏi: “Người ngoài kia, anh từng bị cắn chưa?”
Mộ Nhất Phàm trả lời: “Chưa.”
Đối phương do dự một chút, mới mở cửa ra để anh đi vào.
Mộ Nhất Phàm đi vào bao sương, trông thấy ngoài Dung Tuyết, Hạ Tiểu Tiểu, và hai người đàn ông xa lạ ra, Dung Nhan và một người bạn khác của Dung Tuyết thế mà cũng ở đây.
Hai mắt anh sáng lên, không ngờ có thể gặp được nữ thần của mình ở chỗ này.
Mộ Nhất Phàm chạy tới trước mặt Dung Nhan: “Em gái xinh đẹp, em còn nhớ anh không? Anh Mộc Mộc nè.”
Anh chợt nhớ ra Dung Nhan chưa từng nhìn thấy mặt anh, lại nói: “Anh chính là cái người băng mặt kín mít hơn hai mươi hôm trước ấy, phải rồi, anh còn có một người bạn tên Thúy Hoa.”
Dung Nhan nghe thấy hai chữ Thúy Hoa, lập tức nhớ ra người trước mặt này là ai, cười cười: “Là anh à, sao anh lại ở đây?”
“Anh tới tìm bạn, còn em, sao em cũng ở đây?”
Dung Nhan đáp: “Tôi làm việc ở đây, thế nhưng, hai hôm trước bị kẹt lại ở trong này, tiên sinh, bên ngoài nhiều người cắn người như vậy, sao anh lẻn vào được?”
“Lúc anh tới, chỗ này không có tang thi.”
“Tang thi? Có phải là mấy người cắn người không?”
Mộ Nhất Phàm gật đầu.
Để mau chóng tìm được Trang Tử Duyệt, cho nên mỗi khi thấy tang thi, anh liền ra lệnh cho bọn chúng rời khỏi nhà hàng, tránh cho tụi nó lúc ẩn lúc hiện, khiến giữa chừng anh bị bọn chúng làm ảnh hưởng phân tâm, lặp lại việc tìm người.
Lúc này, người đàn ông ở bên cạnh cửa đi tới: “Anh này, giờ không phải lúc để ôn lại chuyện cũ.”
Dung Tuyết ở bên cạnh hừ lạnh: “Hừ, đến lúc nào rồi mà còn ôn chuyện.”
Người đàn ông kia lạnh lùng liếc mắt nhìn Dung Tuyết, nói với Mộ Nhất Phàm: “Anh này, ban nãy anh vừa nói trong nhà hàng không có tang thi?”
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm len lén quan sát chàng trai để đầu húi cua trước mặt mình, gương mặt cương nghị chính trực, trên người mặc một chiếc áo phông đen bó sát, lộ ra cánh tay màu lúa mạch vô cùng rắn chắc, dưới thân mặc một chiếc quần xanh biếc và đi giày quân đội, giống như trang phục thường ngày của quân nhân, hơn nữa, trong tay anh ta cầm súng thật, nhìn tổng thể như một người lính thực sự.
Anh lại nói tiếp: “Thế nhưng, bên ngoài nhà hàng có rất nhiều tang thi, gần như bao vây toàn bộ nhà hàng, muốn ra ngoài không dễ.”
“Thế anh xông vào kiểu gì?” Một người đàn ông khác mặc trang phục tương tự đi tới hỏi.
“Tôi lái thẳng xe xông vào nhà hàng.”
Dung Tuyết vội vàng nói: “Mộ tiên sinh, vậy anh có thể chở bọn tôi ra ngoài không.”
Mộ Nhất Phàm có chút khó xử: “Xe tôi không đủ chỗ chở nhiều người như vậy.”
Dung Tuyết vội vã chỉ vào Dung Nhan và hai người đàn ông kia nói: “Cô ta, anh ta, anh ta, bọn họ ở lại đây là được rồi, mấy cái mạng rẻ hèn như vậy, có chết cũng không tiếc.”
Mộ Nhất Phàm chợt nhíu chặt chân mày lại.
Anh biết nữ phụ trong tiểu thuyết của mình rất ích kỷ, nhưng nhìn chằm chằm gương mặt người trước mặt giống hệt chị gái mình, thật khiến anh cảm thấy không quen, hơn nữa, trong lòng còn nảy sinh cảm giác chán ghét.
Dung Nhan nguội lạnh trong lòng mà nhìn Dung Tuyết: “Dung Tuyết, em ích kỷ thì thôi đi, nhưng đừng ăn nói quá phận.”
Vẻ mặt hai người đàn ông kia cũng lạnh lẽo, một người trong số đó đang cố gắng kìm nén xung động muốn tát Dung Tuyết một cái.
Dung Tuyết buồn cười nói: “Tôi quá phận thì sao? Nếu không phải vì chị, tôi có thể bị kẹt ở chỗ này sao?”
Dung Nhan không thể tin nhìn cô ta bóp méo sự thật: “Rõ ràng là em cản không cho chị đi, mới khiến chúng ta bị kẹt lại ở đây, giờ em tốt rồi, lại đổ hết tội lỗi lên người bọn chị.”
Dung Tuyết mặc kệ chị mình nói gì, ôm lấy cánh tay Mộ Nhất Phàm, kéo anh đi ra cửa.
Mộ Nhất Phàm trông thấy ánh mắt khinh bỉ của hai người đàn ông xẹt qua bên đây, vội vã thu hồi suy nghĩ, dừng bước lại, muốn nói nghĩ biện pháp khác để rời đi, lại nghe thấy bên ngoài cửa bao sương được Dung Tuyết mở ra vọng tới giọng nói sang sảng: “Lão đại, nơi này kỳ lạ thật đất, cả dọc đường không thấy một bóng tang thi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Nhất Phàm ngẩn người, giọng nói này rất giống giọng của Lục Lâm.
Hai người đàn ông trong bao sương nghe thấy tiếng nói bên ngoài, gương mặt vô biểu tình lộ ra vẻ mừng rỡ, rảo bước ra ngoài cửa: “Thiếu tướng.”