Từ đầu tới cuối Thịnh Hạ chỉ nhìn mặt bàn, chấp hành nghiêm ngặt lời dặn của ai kia, do đó cũng không nhận ra cuộc đối thoại qua ánh mắt của các bạn. Bên nam chủ động giới thiệu bạn cùng phòng của cậu ta, Liêu Tinh cũng lần lượt giới thiệu từng người.
Khi bị điểm tới tên, Thịnh Hạ ngẩng lên liếc nhanh một lượt, lịch sự gật đầu.
Cô lờ mờ nhận ra bầu không khí hơi khác lạ. Sao cứ, cảm giác như buổi làm quen tập thể?
Chỉ sau chốc lát, cụm “làm quen tập thể” đã được hình tượng hóa. Bữa cơm gần xong, bên nam tạo một nhóm trò chuyện, nói muốn chơi “ai là gián điệp”.
Thịnh Hạ mù tịt game gủng, cũng không thích chơi. Hiềm nỗi đã tới đây rồi, không thể khiến mọi người mất hứng nên buộc đành tham gia cùng.
Mới qua một ván, Thịnh Hạ đã nhận được ba lời mời kết bạn. Cô ghé sang nhìn của Phàn Tĩnh Xu. Quả nhiên cô bạn cũng giống vậy.
Liêu Tinh hấp háy mắt ra hiệu, sau đó Thịnh Hạ nhận được tin nhắn wechat: “Không đồng ý cũng không sao, đừng ngại mình, không việc gì hết.”
Thịnh Hạ nhắn lại một meme gấu trúc làm nũng, cuối cùng không chấp nhận lời mời kết bạn.
Không phải cô không muốn nể mặt. Trước giờ những việc tương tự cô vẫn chấp thuận vì lịch sự, chẳng qua chỉ là thêm một người trong danh sách bạn bè.
Nhưng nhớ tới cậu bạn tóc vàng kết bạn ở quán trà sữa hồi lớp 12 và biết bao sự việc kéo theo sau đó, còn khiến ai kia đổ máu Hoạn Thư lênh láng.
Nghĩ tới chuyện này, bất giác Thịnh Hạ lại cười.
Cái cười này đúng vào lúc chờ bắt đầu lượt đoán từ mới, mọi người im thin thít, thành thử có vẻ rất rõ ràng.
Thấy mọi người nhìn sang, Thịnh Hạ đâm xấu hổ.
Tình thế này đáng ra nên là Thịnh Hạ lên tiếng đầu tiên, vì vậy cô giải thích: “Nhìn thấy từ này, nghĩ tới bạn trai mình.”
Lời giải thích này vừa phù hợp quy tắc trò chơi đồng thời phủ nhận trạng thái độc thân, chắc đủ tự nhiên rồi chứ?
Nhưng sao mọi người nhìn kiểu kì lạ vậy?
Liêu Tinh hỏi: “Tại sao?
Cô ngẫm nghĩ: “Là anh hùng đẹp trai.”
Từ cô rút được là: Người nhện.
Lúc này mặt cô toát lên vẻ sùng bái, chỉ thiếu điều viết luôn hai chữ mê bồ lên mặt, có lẽ sẽ không còn cậu chàng nào có ý đồ nam nữ gì nữa?
Chung Lộ Tiệp phì cười, sau đó cả hội cười phá lên.
“Chắc chắn Thịnh Hạ là gián điệp!”
“Nhanh quá vậy? Không có tí hồi hộp nào hết, quỳ luôn.”
“Vòng đầu tiên Thịnh Hạ đã lên tiếng kiểu tự sát ha ha ha!”
Thịnh Hạ ngơ ngác, bị cả hội bỏ phiếu phán là gián điệp.
Từ ngữ được công bố, cô là gián điệp thật.
Vì từ của những người khác là: Đại hiệp lợn.
Ặc, nhìn cụm đại hiệp lợn, nhớ tới anh bạn trai đẹp đẽ oai hùng…
Phát ngôn gây sốc cỡ nào.
Thịnh Hạ đỡ trán, may mà Trương Chú không ở đây.
Chưa kịp vui lâu, Trương Chú đã gọi điện tới.
Thịnh Hạ vừa nhận máy vừa thực hiện hình phạt bên nam đưa ra – nước mù tạt.
Nên vừa nghe máy đã ho sặc sụa, “A lô, khụ khụ.”
“Chột dạ vậy cơ à?” Đầu kia, giọng Trương Chú không lấy gì làm thân thiện.
“Hả? Gì cơ?” Chẳng lẽ cậu có thuận phong nhĩ, cái đó cũng nghe thấy?
Trương Chú: “Tưởng bảo đi tham mưu cho bạn? Bạn cậu gặp một lần bốn thằng?”
Sao cậu biết? Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Bất giác Thịnh Hạ nhìn ra chung quanh. Bàn họ cạnh cửa sổ, nhìn một cái thấy ngay người ngồi trên xe bên kia đường.
Trương Chú mặc áo phao lông, nhờ cổ dài nên không hề có vẻ cồng kềnh. Hình như cậu không biết các mốt là gì, quần áo chỉ mặc theo ý thích, tuy vậy trông vẫn đẹp trai bổ mắt.
Lúc này, cả tư thế và ánh mắt của cậu đều giống hệt lần trước khi cô quét mã wechat với hai bạn đồng môn.
Điểm khác biệt là cậu đang ở trên một chiếc xe điện màu xanh lục đậm. Dáng xe nhỏ gọn xinh xắn, không giống phong cách của cậu.
Thịnh Hạ vội uống một ngụm nước lọc lớn để xua cơn sặc vì mù tạt, mới nói: “Cậu, sao cậu tới đây?”
Vì khi nói chuyện cô nhìn chăm chăm ra bên ngoài, mọi người đều nhìn theo hướng mắt cô.
Ánh mắt Trương Chú chuyển từ lạnh lùng sang ôn hòa, “Làm tham mưu một giờ là đủ rồi, có bữa cơm nào mà ăn lâu tới vậy?”
Thảo nào tối qua cậu hỏi đi ăn ở đâu.
Thực lòng Thịnh Hạ rất lo tiếng ở đầu kia điện thoại bị các bạn nghe thấy, vì lời cậu nói chẳng hề khách sáo gì. Vì vậy cô đứng lên, nói với Liêu Tinh: “Bạn trai mình tới rồi, hình như có việc, chắc mình phải về trước.”
Nam sinh đối diện nói: “Gọi cả cậu ấy vào, mình xin thêm ghế.”
Tự dưng Thịnh Hạ thấy phản cảm. Cô làm lơ lời này, chỉ nhìn Liêu Tinh.
Liêu Tinh lấy quần áo cho cô: “Ừ, thế có gì nhắn vào nhóm.”
Thịnh Hạ dặn các bạn cùng phòng, cuối cùng vẫn gật đầu lịch sự với nam sinh đối diện rồi rời đi.
Cô vừa khoác áo lên vừa băng qua làn xe đi tới bên kia đường.
Trong quán, mọi người dõi nhìn theo.
Chỉ thấy anh chàng kia xuống xe, nói gì đó, nhìn khẩu hình đoán là “đi chậm thôi”.
Sau đó Thịnh Hạ thở hổn hển dừng trước mặt cậu. Anh chàng kéo khóa áo phao của cô lên tận cổ, ôm mặt Thịnh Hạ hết nắn lại bóp, xong xuôi mới cúi xuống hôn khẽ một cái.
Cái hôn rất nhanh, chỉ như một lời chào. Thịnh Hạ cũng tỏ vẻ rất tự nhiên. Cô bước lại gần, đẩy mũi chân chạm vào mũi chân cậu, tay khoác hờ quanh hông cậu, ngẩng nhìn cười nói.
Khóe miệng chàng trai thấp thoáng nụ cười, cái nhìn chăm chú khiến người đứng xem phải ghen tị.
Sự thân thiết rất đỗi tự nhiên ấy, dù ở nơi công cộng vẫn giữ lại chừng mực tinh tế vừa đủ.
“Chết mất thôi.” Phàn Tĩnh Xu đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Mọi người mới nhận ra mình đã quan sát quá mê mẩn.
Chung Lộ Tiệp: “Hi vọng các cặp yêu đương nhìn mà học theo, duy trì đạo đức công cộng, hôn sao cho mỹ quan một chút.”
Có nam sinh hỏi: “Bạn trai cậu ấy ở học viện nào vậy?”
Liêu Tinh trả lời: “Học Hải Yến, khoa công nghệ thông tin.”
Một nam sinh bật ngón cái: “Đỉnh thật.”
Cũng có người như bóng gió: “Tưởng đại thần đích thực của công nghệ thông tin bên Hải Yến đều phải mài rách đũng quần trên lớp chuyên tu? Chứ đâu học ở hệ đại trà.”
“Đúng thật.”
“Lớp chuyên tu toàn dân tuyển thẳng với xét ưu tiên thôi, đa số học lên thạc sĩ tiến sĩ, thiên về học thuật.”
“Có nghĩa bạn trai cậu ấy không phải diện xét ưu tiên với tuyển thẳng? Chỉ xét điểm thi đại học thì khó sống tốt ở ngành này lắm.”
“Khó lắm, khó mà nổi bật.”
“Cũng tại nhân tài mảng công nghệ thông tin đã tương đối bão hòa.”
“Nói tới triển vọng ngành công nghệ thông tin hiện giờ…”
Mấy nam sinh bắt đầu kháo nhau, trong khen ngợi có ý ngầm chê, còn ra vẻ mình là người hiểu biết, có tầm nhìn.
Có phải vì cảm thấy làm thế con gái sẽ rất ngưỡng mộ?
Phàn Tĩnh Xu và Chung Lộ Tiệp nhìn nhau, cùng lúc trợn mắt. Liêu Tinh lấy điện thoại nhắn vào trong nhóm: “Mỹ phẩm hôm nay dùng cho sai người rồi. Các chị em, lui.”
Phàn Tĩnh Xu: “Chia AA đi, đừng để hậu hoạn.”
Chung Lộ Tiệp: “Ok.”
–
Thịnh Hạ quan sát cái xe điện.
Không lâu sau khi nhập học, cô nói muốn mua xe điện, Thịnh Minh Phong bảo người tới dẫn đi mua, tuyên bố chọn gì cũng được. Nhân viện tiệm cứ đinh ninh khách sộp tới, đã đề cử loại này, giá bảy, tám nghìn tệ. Thịnh Hạ nghĩ chỉ là một công cụ thay đi bộ, không cần thiết, cuối cùng mua một chiếc giá hơn ba nghìn.
Không ngờ con xe bảy, tám nghìn này giờ đã dừng ngay trước mặt cô. Kiểu xe này có thiết kế cổ điển, quả thật rất đẹp. Đến cả thanh chắn gió cũng có thiết kế phù hợp với phong cách tổng thể, nhìn rất hài hòa hợp mắt.
Trương Chú nói, cái xe này tặng cô. Cậu rút chìa khóa ra lắc lắc. Chìa có bao da màu xanh lam và móc khóa pha lê đi kèm.
Thịnh Hạ ngơ ngác: “Tặng mình? Cậu mua á?”
Trương Chú cọ bao chìa khóa vào mũi cô: “Không thì sao, trộm được à?”
Nói rồi nghĩ tới điều gì, chợt cậu cười: “Có khi xe cậu đã bị ai nhảy mất đem tặng bạn gái cũng nên. Nghĩ vậy có thấy dễ chịu hơn chưa?”
Nói thật, chẳng có tí tác dụng an ủi nào hết, ok?
Thịnh Hạ cau mày: “Đắt quá, lúc trước mua xe mình coi giá rồi, cậu đừng tiêu tiền vớ vẩn…”
“Thế này sao gọi là tiêu tiền vớ vẩn.” Trương Chú không đồng tình, “Con xe lúc trước không hợp với cậu, thế nên mới bị mất hai cái liền. Đổi kiểu xe khác, có khi sẽ không mất nữa.”
Biết an ủi quá nhỉ? Nhưng nhỡ còn mất nữa, vậy thì lỗ lớn.
Thịnh Hạ vẫn ngập ngừng lo nghĩ: “Nhưng mà đắt lắm.”
Trương Chú nhìn gương mặt giăng đầy sầu não phía trước, thở dài, ấn đầu cô vào ngực, “Thứ quý giá nhất bị mình chiếm rồi, con xe này có là gì đâu?”
Cậu nâng bông hoa quý giá nhất, cảm thấy không có gì là xứng với hoa ấy. Cậu chỉ mong được làm hết sức cho cô thứ tốt nhất. Miễn là cô cần. Miễn là cậu có.
Trương Chú ôm cô mấy phút, mùi hương ấm dịu đã ních chặt vòng tay. Cách lớp áo phao phồng mềm, vẫn có thể nhận ra sự mềm mại của người trong ngực. Cậu vùi đầu vào cổ cô cọ nhẹ, “Kỉ niệm nửa năm vui vẻ, đồ ngốc.”
Tai Thịnh Hạ mất cảm giác.
Nửa năm?
Thực ra Thịnh Hạ mãi vẫn không biết nên tính thời gian yêu đương của họ thế nào. Cô cho rằng với cậu đó là từ ngày cậu tỏ tình, hoặc chăng là ngày nụ hôn đầu trong chuyến du lịch tốt nghiệp.
Nhưng sâu trong thâm tâm, ngày ấy với cô là đêm trước khi tính điểm dự kiến. Khi cậu tới dưới khu nhà cô ở, trịnh trọng hứa rằng bất kể thành tích ra sao, tương lai thế nào, cậu luôn bước về phía cô.
Ấy là ngày bắt đầu chính thức với cô.
Hôm nay là ngày kỉ niệm nửa năm. Vậy nửa năm trước, chính là đêm trước ngày tính điểm.
Hóa ra, cậu cũng nghĩ giống cô.
Một luồng nhiệt ấm đổ ngập cõi lòng Thịnh Hạ, khiến toàn thân trở nên dễ chịu khoan khoái. Cô giơ tay ôm lại cậu. Cách hai lớp áo phao, cái ôm suýt đã không thành. Tay phải cô tự nắm chặt lấy cổ tay trái, nhờ đó ôm chặt lấy cậu. Một cảm giác an toàn và thỏa mãn chưa từng có tưởng sắp nhấn chìm cô.
Cô ngẩng lên trong lòng cậu, hôn lên cằm cậu, “Cuối tuần hẹn hò nhé?”
Trương Chú sửng sốt. Dễ dỗ thế à? Tặng xe đã có thể hẹn hò?
Sao không nói sớm!
Chưa kịp đáp lại, đã nghe cô nghiêm giọng: “Nhưng phải là mình trả tiền!”
Trương Chú tối sầm mặt: “Không được.”
Thịnh Hạ nắm trúng thóp: “Thế không đi nữa.”
Trương Chú lập tức đầu hàng: “Được, sao cũng được.”