061: “…”
“Tôi nói tôi không cố ý. Cô ấy không tin tôi.” Trì Tiểu Trì nói, “Tham gia liên hoan phim, khi đi thảm đỏ cô ấy không chịu đi với tôi, chỉ muốn khoác tay đi với đạo diễn, tôi chỉ có thể kéo lão Tôn đi chung, sau đó có người giống như Columbus phát hiện ra châu lục mới, bám mông tôi tung tin đồn quan hệ của tôi với lão Tôn.”
061: “…”
Rõ ràng là bầu không khí đang có xu thế cãi nhau nhưng 061 lại nhịn không được mà muốn cười.
Trì Tiểu Trì đứng dậy, nhặt quần áo nằm vương vãi dưới đất lên, mặc vào từng món, thừa dịp Quý Tác Sơn vẫn còn ngất xỉu chưa thức tỉnh, cậu cảm thấy cần thiết phải nói rõ ràng chuyện này với 061.
“Thầy Lục, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, nhưng cũng không cần coi nó là vấn đề. Anh thông minh như vậy, chắc hiểu rõ ý của tôi.”
Trì Tiểu Trì mặc quần xong, lại bắt đầu mặc áo sơ mi.
“Thật ra, thầy Lục à, tôi đây cảm thấy anh rất giống Lâu ca.” Trì Tiểu Trì cài từng khuy áo quân trang, rồi nhìn vào gương bẻ lại cổ áo cho ngay ngắn, “Nhưng tôi biết tùy tiện xem người khác làm thế thân không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, chuyện này đối với anh không công bằng, đối với Lâu ca cũng không công bằng.”
Giọng điệu của 061 có gì đó kỳ lạ: “Đối với anh ấy có cái gì không công bằng.”
“Làm sao anh biết trong lòng Lâu ca sẽ nghĩ gì?” Trì Tiểu Trì cài lại thắt lưng, phác thảo nên đường eo gầy mảnh, tiếp theo là đeo cà vạt, đồng thời hỏi ngược lại, “Anh là Lâu ca sao?”
061 lập tức phủ nhận: “Tôi không phải.”
Trì Tiểu Trì nói: “Thì đó.”
061 ngây ngẩn cả người.
…Anh nhớ đến cảm giác này.
Loại cảm giác bị cưỡng ép bịt mồm từng xuất hiện khi Trì Tiểu Trì hỏi anh có phải là Đông Phi Hồng hay không.
Không cho anh có bất kỳ phản ứng nào thì quyền hạn đã ép anh phải buộc miệng nói như thế.
Nhưng rõ ràng anh chính là Đông Phi Hồng mà…
Trong lòng 061 đột nhiên xuất hiện một suy đoán, lập tức tìm tòi trong ký ức, cái ngày anh thỏa thuận với Chủ thần, theo như lời Chủ thần.
“…Ta sẽ đặt một chương trình bảo mật vào thân thể của cậu. Một khi nhập vào thì cậu sẽ không có quyền hạn nói ra thân phận thật sự của mình.”
“Thân phận thật sự” ư…
Hầu kết của 061 khẽ lăn, nghĩ đến một loại khả năng khá là hoang đường.
Anh nói với Trì Tiểu Trì: “Cậu hỏi lại tôi một lần nữa đi.”
Trì Tiểu Trì đang nghiên cứu xem nên thắt cà vạt kiểu gì: “Hỏi cái gì?”
061 khó nén được cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, giọng điệu hơi gấp gáp: “Câu hỏi mới nãy, hỏi tôi một lần nữa đi.”
Giọng điệu của 061 cực kỳ khẩn trương, cũng lây nhiễm cho Trì Tiểu Trì. Cậu suy nghĩ một chút, thử thăm dò: “Anh là Lâu ca à?”
Hệ thống bảo mật của 061 lập tức khởi động, phủ nhận: “Tôi không phải.”
Trì Tiểu Trì: “…”
061: “…”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, woa, ngay cả thầy Lục cũng học được cách trêu người rồi này.
Về phần 061 bởi vì tâm tình chập trùng mãnh liệt mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã rớt mạng, kết nối, lại rớt mạng, nhưng Trì Tiểu Trì hoàn toàn không biết gì cả.
061 không nhịn được mà hơi run rẩy.
Thời điểm Lâu Ảnh qua đời là ở mười hai năm trước.
—-Ở mười mấy năm trước mình đi đến thế giới hệ thống.
Trì Tiểu Trì có một con chó, bình thường cậu ấy sẽ gọi nó là Thịt chó, lúc giận lên sẽ gọi nó là Nồi lẩu.
—Trong những mảnh ký ức rời rạc của mình, có một cảnh mình đang cho một con chó vàng ăn, mình gọi nó là Chôn Chôn.
Trước khi Lâu Ảnh chết có vô số bận tâm, một trong số đó chính là Trì Tiểu Trì.
—Mình vẫn luôn nhớ rõ có một người đang chờ mình trở lại.
Thiết lập bảo mật của các hệ thống khiến những người bạn hệ thống của anh khi nghe đến cái tên “Trì Tiểu Trì” sẽ mập mờ hơi cười, muốn nói lại thôi…
Rõ ràng là lần đầu tiên đến chỗ của 023 tải phim của Trì Tiểu Trì, cậu ta có thể nhanh chóng đưa ra tài liệu đã được tải sẵn, còn bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bảo là có một fan cuồng tải hết tất cả phim của Trì Tiểu Trì, còn đề cử cho tất cả mọi người xem cùng…
Fan cuồng…
Đúng rồi, Tiểu Trì có nói hai năm rưỡi trước có một fan hâm mộ tự xưng là Lâu Ảnh hẹn cậu ấy đến gặp mặt, lại cho cậu ấy leo cây.
Mà nếu như anh nhớ không lầm, đúng hai năm rưỡi về trước bởi vì làm trái quy tắc công việc mà anh bị trừng phạt, bị cấu trúc lại dữ liệu.
061 thở hổn hển hai tiếng, cưỡng ép khát vọng cuồn cuộn trong khoang miệng, lên tiếng: “Tiểu Trì, cậu hãy nghe tôi nói, tôi có thể là…”
Nhưng mà anh dùng hết sức lực cũng không thể nói ra câu nói tiếp theo.
Trì Tiểu Trì thắt chặt cà vạt: “Anh có thể là gì?”
Cậu đợi một hồi lâu vẫn không đợi được đoạn sau của 061, liền lấy áo khoác choàng lên vai, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trong khoang cơ giáp một người cũng khá lớn, giống như một nhà trọ nhỏ, có đầy đủ thiết bị, Trì Tiểu Trì đang tạt nước lên mặt, liền nghe thấy 061 nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên nở nụ cười.
Đó là tiếng cười ấm áp như gió xuân có thể lấp đầy cõi lòng người đối diện, Trì Tiểu Trì không thể không thừa nhận cho dù đã nghe vô số lần nhưng cậu vẫn có chút không chịu nổi âm thành này.
Cậu đỡ lấy bồn rửa mặt: “Anh cười gì vậy?”
061 nhìn khuôn mặt ướt sũng của Trì Tiểu Trì trong gương: “Lỗ tai của cậu rất đỏ.”
Trì Tiểu Trì ho nhẹ một tiếng: “Ban nãy sờ nhiều quá.”
061: “Đã qua bao lâu mà bây giờ vẫn còn đỏ sao?”
Trì Tiểu Trì đem mặt vùi vào trong khăn khô: “Khí sắc của tôi rất tốt.”
061 dịu dàng nở nụ cười, suy nghĩ, sắc mặt hôm qua lúc hôn môi vẫn đẹp mắt hơn.
Có trời mới biết vừa nãy anh phải bỏ ra bao nhiêu sức lực mới ngăn chặn cơn kích động lập tức trở về không gian Chủ thần để tìm đọc tư liệu quá khứ của mình.
Kết hợp với hiện trạng, nếu như anh thật sự là Lâu Ảnh thì e rằng từ lúc ban đầu Chủ thần đã nhìn chằm chằm Tiểu Trì và anh, cho dù không biết mục đích cuối cùng của nó là gì nhưng 061 hiểu rõ, hiện tại nếu không cần thiết thì không nên đánh rắn động cỏ, để tránh Chủ thần nhận ra chuyện gì đó, ngộ nhỡ nó lại ra tay với Tiểu Trì.
Cũng như tối hôm qua anh đã từng nói, cứ từ từ đi, không gấp.
………..
P/s: Một bên biết thân phận của mình rồi, còn người còn lại thôi.