– Là vì nhớ hai người!
Bác Đinh bật cười thành tiếng, xong lại ngó dọc nhìn ngang hỏi:
– Nhiên Nhiên đâu?
Cô cười lắc đầu. Bác Đinh cũng tự hiểu ra rồi thở dài:
– Để nó bay nhảy nốt đêm nay. Giao thừa nó tự biết mò về là được.
Đón năm mới, cả khu phố rộn ràng vô cùng. Nhà của bọn họ nằm sát một khu cổ trấn. Dân cư phần lớn vẫn lưu giữ phương thức đón tết truyền thống. Đêm giao thừa, tiếng pháo nổ vang vọng cả một khu phố lớn. Trước khi chương trình đón năm mới kịp chiếu, Đinh Nhiên mở tung cửa, chạy nhanh đến trước mặt mọi người hét lớn:
– Năm mới vui vẻ!
Hà Tịch đang cắn dở miếng lê thì bị giật mình. Bác Đinh cau mày:
– Hai ngày nay không thấy bóng dáng con đâu. Bố tưởng con quên mất đường về nhà rồi chứ!
Đinh Nhiên ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cánh tay ông nũng nịu:
– Con lâu rồi không về, bọn Thái Thái cứ lôi kéo con đi. Con hứa từ mai sẽ không chạy loạn nữa!
– Nhảy nhót bên ngoài mệt rồi chứ gì? Còn biết đường mà mò về cơ đấy!
– Bố…
– Lại còn ăn mặc cái kiểu gì thế này?
Bác Đinh càng nhìn càng thấy không hài lòng.
– Bố để con thiếu ăn thiếu mặc à? Quần thì rách tả tơi, áo thì cắt chỗ nọ xẻ chỗ kia, con gái mới lớn ăn mặc quá tùy tiện! Mắt mũi thì tô vẽ chẳng ra làm sao!
Đinh Nhiên bị ông dạy dỗ chỉ có thể im lặng, không dám hé nửa lời. Mẹ Hà thấy cô bày ra vẻ mặt đáng thương liền động lòng, nói giúp một chút:
– Được rồi, được rồi, anh đừng có nói con bé nữa. Sắp tới giao thừa rồi, để Nhiên Nhiên lên phòng thay đồ rồi xuống ăn bánh trái đi. Năm mới tức giận là cả năm không may mắn đâu!
Nhận được ánh mắt của bà, Đinh Nhiên nhanh nhẹn chạy lên phòng. Năm phút sau liền mang một bộ dạng đoan trang thục nữ đi xuống.
Bác Đinh tất nhiên không nỡ giận quá lâu, thấy cô liền vẫy tay gọi cô lại, lời nói nhẹ đi nhiều:
– Con không còn nhỏ nữa, cái tính của con phải sửa, nếu không sau này ai sẽ chịu cưới con về làm vợ đây?
Đinh Nhiên bĩu môi đáp:
– Con mới lên đại học bố đã tính đến chuyện gả con đi rồi? Bố nên lo cho tương lai của con gái lớn đi kìa.
Mẹ Hà và bác Đinh đồng loạt nhìn về phía Hà Tịch. Đinh Nhiên lại nói thêm:
– Tương lai của chị ấy mới đáng lo ngại. Con chưa từng thấy chị ấy yêu đương, có khi đến ba mươi cũng chưa lấy được chồng đâu.
Về chuyện này, hai ông bà đều cảm thấy Đinh Nhiên nói rất đúng. Mẹ Hà kéo Hà Tịch lại gần, giọng nhỏ nhẹ:
– Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, thật ra nếu có ai đó tìm hiểu dần thì cũng tốt. Đừng để đến vài năm mới lại vội vã tìm một mối gả đi, lúc đó mẹ thật không yên lòng.
Bác Đinh cũng gật đầu:
– Của hồi môn của cháu đã chuẩn bị đủ cả rồi. Chỉ chờ cháu dẫn người về thôi đấy!
Hà Tịch có phần khó tin thốt lên:
– Của hồi môn?
Cô còn chưa tốt nghiệp, hai người họ đã bắt đầu tính toán chuyện cưới gả cả đời cho cô rồi sao?
– Chuyện này…con chưa từng nghĩ đến.
– Mẹ thấy con ít bạn bè, suốt ngày lủi thủi một mình. Con lại đi học ở xa, tìm một người chăm sóc cho mình không tốt sao? Mẹ không phải người cổ hủ, tuyệt đối không có suy nghĩ rằng yêu đương ảnh hưởng tới học hành và sự nghiệp của con.
Hà Tịch cảm thấy câu chuyện này nhất định sẽ còn kéo dài, đang không biết làm sao thì chuông điện thoại vang lên.
– Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi ạ. Con đi nghe điện thoại.
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài ban công, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Mẹ Hà và bác Đinh nhìn nhau thở dài, xem ra cách này không có tác dụng rồi.
Sau khi đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió, Đinh Nhiên thảnh thơi ngồi xem tivi, chân không ngừng vắt vẻo trên ghế.
Bác Đinh để ý thấy liền không thương tiếc gõ vào đầu cô mấy cái.
– Ngồi cho đoàng hoàng!
Đinh Nhiên ấm ức lẩm bẩm:
– Con làm sao chứ…
– Ngày mai họ hàng đến chơi, con cư xử cho đoàng hoàng một chút. Nếu không đừng trách bố lấy lại thẻ.
– Bố yên tâm, mai là ngày con kiếm cơm, tất nhiên sẽ thể hiện thật tốt!
Tiền lì xì chẳng phải là tỉ lệ thuận với độ ngoan ngoãn của cô sao? Ngày mai cô còn phải lấy lòng từng người từng người một, tận dụng mấy ngày tết ngắn ngủi để mà lấp đầy túi chứ!
Ngay thời khắc chuông 12 giờ đêm vang lên, Hà Tịch nhận được một dòng tin nhắn không dài không ngắn.
– Năm mới vui vẻ.
Cô nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng cũng gửi lại một dòng tin nhắn y hệt.