Một sát thủ cấp tử kim của Diêm Vương Điện Tây Diêm Vương đã chết, một mình Đông Diêm Vương muốn quản lý toàn bộ Diêm Vương Điện chỉ sợ là có chút khó khăn, lúc này hẳn là không rảnh quan tâm đến Thái Soái, huống chi, đồ trong tay Thái Soái lúc này ước chừng đã nằm trong tay Diệp Phàm.
Bên trêи phái bọn họ tới đây chính là vì cục đá trong tay Thái Soái, hiện tại cục đá đã nằm trong tay Diệp Phàm, nếu muốn đòi ra chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
(dreamhouse2255)
“Diêm Vương Điện hủy bỏ nhiệm vụ? Vậy thật tốt quá!” Thái Chấn Tuấn hưng phấn hô nhẹ.
Thái Chấn Tuấn nhịn không được nghĩ nghĩ: Diệp lão đại đúng là lợi hại, ngay cả Diêm Vương Điện cũng chịu thua.
Thái Chấn Tuấn đưa Giang Tân một bao lì xì lớn, tiễn Giang Tân rời đi, Giang Tân có chút ngượng ngùng, chuyện của Thái Soái có thể giải quyết đại đa số vẫn là nhờ Diệp Phàm ra tay, thật ra bọn họ cũng không giúp đỡ được gì.
……
Thái Chấn Tuấn lái xe đi tới biệt thự của Diệp Phàm.
“Diệp thiếu, đây là đuôi khoản cho ngươi.” Thái Chấn Tuấn nói.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Không cần, cục đá ca ngươi đưa đã đủ trả.”
Việc này nói ra vẫn là hắn chiếm tiện nghi, tiền có thể kiếm lại, nhưng thứ như linh thạch, qua thôn liền không còn cửa hàng.
Diệp Phàm vốn dĩ cho rằng Thái Soái nói linh thạch là linh thạch bình thường, chờ kiểm tra hoàn tất, Diệp Phàm mới phát hiện, linh thạch mà Thái Soái có được là linh thạch biến dị, loại linh thạch biến dị này bảo tồn được linh lực lâu dài, cũng dễ dàng hấp thu, linh lực ẩn chứa bên trong linh thạch cũng càng nồng đậm.
Thái Chấn Tuấn vội nói: “Việc nào ra việc đó, Diệp thiếu, tiền này ngươi nhất định phải nhận lấy.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm nhìn biểu tình nghiêm túc của Thái Chấn Tuấn: “Nếu ngươi nhất định phải cho ta, ta liền nhận vậy, tính ra ta thiếu ngươi một phần ân tình, về sau ngươi có gặp chuyện gì cũng có thể gọi ta tới hỗ trợ.”
“Đa tạ Diệp thiếu, ta thấy ngọc bội ngươi cho ca ta không tồi, có thể bán cho ta hai cái không?” Thái Chấn Tuấn hỏi.
Diệp Phàm chỉ chỉ hai ngăn tủ, nói: “Bên kia có, nếu ngươi thích thì có thể lấy mấy cái đi.”
Thái Chấn Tuấn cao hứng phấn chấn: “Ta liền nhận vậy.”
Diệp Phàm nhìn Thái Chấn Tuấn lấy ngọc bội, không khỏi đối với Thái Chấn Tuấn lau mắt mà nhìn, “Ánh mắt của ngươi không tồi! Ngọc bội lấy tới đều là ta làm gần đây nhất, gần đây thực lực của ta tăng lên không ít, chất lượng pháp khí làm ra cũng lên rồi.”
Thái Chấn Tuấn thầm nghĩ: Pháp khí tốt hay xấu hắn không phân ra được, nhưng chất lượng ngọc bội tốt hay xấu hắn ít nhiều vẫn có thể nhìn ra.
Ngọc bội pha lê đỉnh cấp loại đế vương lục cùng ngọc bội bán ven đường hơn mười đồng tiền một cái, cao thấp khác nhau một trời một vực.
“Diệp thiếu, ngươi biết Bạch lão gia tử không? Đã sắp đến đại thọ tám mươi tuổi của hắn rồi.” Thái Chấn Tuấn hỏi.
“Không quá rõ ràng, lão gia hỏa kia muốn mừng thọ sao?” Diệp Phàm nghi hoặc hỏi.
Thái Chấn Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, địa vị của Bạch gia ở kinh đô hết sức quan trọng, lão gia tử mừng thọ là chuyện lớn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới mừng thọ hắn.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm cau mày: “A, ta muốn hắn gả Vân Hi cho ta thì chắc chắn phải soát hảo cảm ở trước mặt hắn, nhìn dáng vẻ này xem ra ta cần cẩn thận suy ngẫm thêm.”
Thái Chấn Tuấn có chút tò mò: “Diệp thiếu, ngươi tới kinh đô lâu như vậy, đã từng gặp Bạch lão gia tử chưa?”
Diệp Phàm phồng quai hàm, giống như suy tư gì đó: “Mấy ngày hôm trước từng gặp một lần, ta không quen biết hắn, ta nhìn trúng ngọc thạch hắn xuống tay trước, ta nói hắn bán lại ngọc thạch cho ta, hắn không muốn.”
Thái Chấn Tuấn cau mày: “Diệp thiếu, ngươi đoạt đồ vật Bạch lão nhìn trúng sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Không khác nhau lắm đi, ta trả gấp năm hắn cũng không bán, bất quá, sau đó lại tặng cho ta.”
Thái Chấn Tuấn kinh ngạc nhìn Diệp Phàm: “Bạch lão tặng cho ngươi?”
Diệp Phàm gật đầu: “Ta cảm thấy hơn phân nửa là hắn thích ta, ngay cả tiền của ta cũng không cần.”
Thái Chấn Tuấn: “……” Ngươi xác định sao?
“Ngươi nói thử xem ta nên tặng quà gì mừng thọ lão nhân kia thì tốt?” Diệp Phàm hỏi.
Thái Chấn Tuấn lắc đầu: “Không biết a!” Vì chuyện tặng lễ vật cho Bạch lão, ngay cả đại ca hắn cũng đau cả đầu. “Nghe nói Bạch lão thích tranh chữ.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu: “Tranh chữ? Vậy không bằng ta tự viết một câu “Sống lâu trăm tuổi” cho hắn?”
Thái Chấn Tuấn: “……”
……
Một cửa hàng ô tô ở kinh đô.
“Diệp thiếu, ngươi cũng tới mua xe sao?” Vương Cảnh Thạch không nghĩ tới hôm nay ra ngoài mua xe cư nhiên lại gặp được Diệp Phàm.
Sau khi kiến thức qua năng lực của Diệp Phàm, Vương Cảnh Thạch đối với Diệp Phàm có thể nói là bội phục ngũ thể đầu địa (thể hiện lòng tôn kính nhất), nhìn thấy Diệp Phàm, Vương Cảnh Thạch liền nhiệt tình đi tới chào hỏi.
“Đúng vậy, mấy ngày nữa là sinh nhật Bạch lão nhân, ta nghĩ mua chiếc xe đi tham gia yến hội.” Diệp Phàm nói.
Vương Cảnh Thạch gật đầu: “Yến hội của Bạch lão gia tử là việc trọng đại trong kinh đô, Diệp thiếu, ngươi có nhìn trúng chiếc nào không?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Còn chưa có, ta thấy Vân Hi có một chiếc xe nhìn không tồi, ta muốn mua một chiếc tương tự, xem như là xe tình nhân.”
Vương Cảnh Thạch rất có hứng thú hỏi: “Không biết Diệp thiếu là nhìn trúng chiếc xe nào của Bạch tam thiếu?”
(dreamhouse2255)
“Chính là ở giữa có cái vòng tròn, hai bên có hai cái cánh nhỏ.” Diệp Phàm nói.
Vương Cảnh Thạch gật gù: “Là chiếc đó sao!” Bentley của Bạch Vân Hi chính là siêu xe, hẳn là hàng nhập khẩu, giá cả hơn một ngàn vạn.
“Diệp thiếu, chỉ sợ là bên này không có chiếc xe kia.” Diệp Phàm tới cửa tiệm bình thường tìm xe Bentley, đương nhiên không có khả năng tìm được.
Diệp Phàm chỉ vào một chiếc xe đang chạy băng băng trêи đường biên: “Chiếc kia nhìn qua không khác lắm a!”
Vương Cảnh Thạch nhìn xe Diệp Phàm chỉ, run rẩy khóe miệng một chút, xe thể thao Bentley cùng Mini Cooper* rốt cuộc là giống nhau chỗ nào, giá cả cũng đã khác như trời với đất, bất quá, còi xe thật ra là có chút giống. “Diệp thiếu cảm thấy chiếc xe kia không khác lắm sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Ta mua cái kia đi.”
Vương Cảnh Thạch: “……” Diệp Phàm muốn mua xe mini này chiếu theo Bentley của Bạch tam thiếu, chắc chắn là sẽ bị Bạch tam thiếu nghiền áp chết.
“Ngươi biết nơi nào bán xe này không?” Diệp Phàm hỏi.
“Ta biết, ta đưa ngài đi.” Vương Cảnh Thạch nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Được.”
(dreamhouse2255)
……….
* Mini Cooper: