“Đồ ăn và rượu sao?”
Du Hoặc bỗng nhiên nhớ tới Chu Kỳ không ăn vô đồ ăn lại đột nhiên có phản ứng phát sốt, quay đầu hỏi lão quản gia: “Lâu đài cổ cung cấp cho khách cũng là loại này đúng không?”
Douglas không hé răng, hiển nhiên là đã cam chịu.
Vu y chen vào nói: “Tất nhiên rồi, khó khăn lắm mời lừa được khách tới, công tước phải dùng đến thân thể của các ngươi, cũng có thể mượn các ngươi chắn cho một bộ phận bị nguyền rủa, hà tất gì phải lãng phí cơ chứ?”
Du Hoặc và Tần Cứu liếc nhau, không hẹn mà cùng nhíu mày lại.
Lời nói này không thể nghĩ lại.
Nếu phạm vi nguyền rủa không chỉ có thị trấn này, mà bao gồm luôn cả thí sinh. Như vậy thì những người nửa chết nửa sống máu chảy đầm đìa trong nhà thờ, chỉ sợ tất cả đều không phải là người dân.
“Làm sao để giải lời nguyền đây?” Du Hoặc hỏi vu y.
Vu y nói: “Các ngươi không phải đã nghe lén lâu rồi sao, ta nói rồi, chuyển sang một người khác là được mà.”
“Tôi nói là hoàn toàn giải trừ kìa.”
Du Hoặc cong lưng, lạnh lùng nhìn ông.
Vu y đối diện với hắn một lát, bị đánh bại, nên bất chấp tất cả mà nói: “Giết người chịu nguyền rủa, hoặc giết công tước.”
“Ngươi—”
Lão quản gia đang rũ đầu đột nhiên giật bắn lên, bị Tần Cứu nhét một cái móng heo vào miệng.
Vu y cười khằng khặc, lặp lại nói: “Giết công tước thì tốt rồi.”
Lời nói từ một phía khó tránh khỏi việc giả dối, Tần Cứu nhìn về phía một người đầy máu cuộn trong góc, nói: “Này thầy tế?”
Một người đầy máu tựa như đã chết, sau một lúc lâu, yếu ớt mà ngẩng đầu gật gật: “Tôi nhớ rất rõ cái này….”
Tần Cứu: “Cảm ơn.”
Ánh mắt anh quét qua vu y và lão quản gia, đột nhiên vui đùa như vậy nói: “Thẩm vấn tạm thời kết thúc, tổng giám thị cảm thấy biểu hiện của bọn họ thế nào, xếp theo cấp bậc ABCD ấy?”
Du Hoặc thả tay ra, dùng cằm chỉ vào vu y nói: “Tên này C, kiểm tra lại một lần.”
Vu y: “……”
Hắn lại chỉ chỉ Douglas: “D, trực tiếp đào thải.”
Tần Cứu đưa tay lên trán, hành lễ trang nghiêm, lưu manh mà nói “Đã rõ, cho tôi nửa phút.”
Nếp nhăn cạnh khoé miệng Douglas trễ xuống, giữa sự chết lặng hằn lên một tia “sống không còn gì luyến tiếc”.
***
Hoàn cảnh dưới nền đất âm u làm người ta xem nhẹ đi thời gian, Du Hoặc cùng Tần Cứu xách theo bộ lễ phục từ căn phòng nhỏ đi ra, sắc trời dần ngã màu chạng vạng.
Ở phía xa xa bầu trời lại lắp đầy sự u ám, hàm chứa hơi nước ướt át tụ lại ở nơi này.
Bọn họ mặc lễ phục rồi trở về nhà thờ, lại phát hiện mọi người đang vây quanh nhóm chơi bowling, không khí có chút quỷ dị.
Cao Tề ở đằng xa hướng đến bọn họ nói: “Có thể đã về rồi, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu chúng ta liền phải đi đào sân sau lên.”
“Đang làm gì thế?” Tần Cứu nhìn thoáng qua đám người.
Cao Tề nói: “Chúng tôi tìm được một ít manh mối, biết chữa khỏi người bệnh là có ý gì rồi.”
Mọi người lật mấy tấm cáng giường qua, cho Du Hoặc với Tần Cứu xem mấy chữ bằng máu ở mặt trái.
“Có phần lặp lại, tổng hợp thì thành một câu……” Cao Tề hít sâu một hơi, nói: “Giết bọn họ chính là giải thoát.”
Ông ta còn lên giọng chỉ vào một tấm ván giường nói: “Cái này chắc chắn là do thí sinh để lại, giết một người được 3 điểm, phần trên không giới hạn.”
Giết hết toàn bộ, có lẽ bài kiểm tra này liền kết thúc.
Nhưng Du Hoặc tính sơ lại một số, ngoại trừ thầy tế mặc tất tự do ra, thì nơi này vốn dĩ có 25 bệnh nhân, hiện tại vẫn là 25 bệnh nhân, một người cũng không thiếu.
Không có thí sinh nào chủ động lấy điểm cả.
Tần Cứu nhướng lông mày.
Không chờ anh mở miệng, giữa đám thí sinh có người lẩm bẩm một câu: “Trừ cái này ra bên ngoài còn phát hiện thêm chút dấu vết, chúng tôi cảm thấy…. những người bệnh này, ít nhất có bốn năm người giống nhau, là một thí sinh nào đó hồi trước.”
Nếu chỉ đơn thuần là NPC, giết bọn họ sẽ không chút gánh nặng nào.
Sống đến bây giờ, ai mà chả giết qua mấy con vật nhỏ chứ.
Nhưng khi bọn hắn biết trong đó có người thật, ai cũng không tài nào xuống tay được.
3 điểm, đối với đại đa số mọi người mà nói thì tốt phết đấy.
Nhưng nói với Cao Tề và Triệu Gia Đồng, thì thấp chết đi được.
Bọn họ không bị ràng buộc vì 3 điểm mà đến mức giết thí sinh, đây là một sự kiện đáng được ăn mừng.
Nhưng mà bầu không khí này rất mau đã bị đánh vỡ, bởi vì Tần Cứu lấy nội dung hỏi thăm ở ngục ra nói cho mọi người.
Sắc mặt mọi người liền tái đi rồi.
Trong đó Cao Tề là ngươi xanh nhất.
Ông ta uống rượu nhiều còn hơn tất cả mọi người ở đây cộng lại, nếu nguyền rủa ứng nghiệm lên người các thí sinh, thì ông ta đã thoả mãn ba điều đầu.
***
Cơn mưa to nện nền đất trước khi màn đêm buông xuống.
Lâu đài cổ đứng lặng dưới cơn mưa, tựa như một con dã thú ngủ yên.
Toà nhà hình tháp phía tây có một tầng rộng lớn chứa phòng ngủ, công tước đang phát giận lên nhóm nam hầu, gã đập một cái ly, làm ướt một bộ tranh sơn dầu, đá hết tất cả đồ vật có thể đá trong phòng……
Bởi vì không thấy bóng dáng của lão quản gia chậm chạp đâu.
Mười mấy chiếc xe ngựa liên tiếp mang tất cả các vị khách trở về, chỉ duy nhất Douglas không thấy đâu.
Dụ dỗ các vị khách phạm sai lầm không phải sở trường của lão sao? Chuyện gì làm lão trì hoãn đến bây giờ cơ chứ?
Công tước xoay chiếc nhẫn trên tay, không khí đè nén thấp đến không ai dám tới gần.
Có như vậy trong nháy mắt, gã hoài nghi rằng Douglas cùng tên vu y kia hợp tác với nhau, có lẽ lão đã lén làm điều gì đó sau lưng.
Nhưng rất mau, gã lại thuyết phục bản thân mình.
Ai cũng có khả năng phạm sai với gã, ngoại trừ Douglas.
“Thưa chủ nhân, đã đến giờ cho buổi dạ tiệc rồi ạ.” Một nam hầu nhắc nhở gã.
Cho dù người hầu đã sớm không còn là vật sống, hành vi cử chỉ đều lộ ra như một cái xác cứng đờ, nhưng bọn họ vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Công tước dừng lại một lát, khuôn mặt trầm xuống dặn dò: “Nếu Douglas trở về, mời ông ấy lết đến nơi này chờ ta, ta phải giáo dục ông ta thật tốt cái gì gọi là tuân thủ.”
Nói xong, gã nở một nụ cười cứng nhắc, xoay người đi đến dạ tiệc ở đại sảnh.
Dạ tiệc hôm nay cực kì quái lạ.
Các vị khách nhìn chằm chằm rượu và gà nướng, sắc mặt nghiêm trọng. Chỉ có ba quý ngài biểu hiện ra ngoài—
Du Hoặc và Tần Cứu đều giống nhau tựa như chưa từng nghe đến lời nguyền rủa, giống như đêm qua, không nhanh không chậm mà nếm tất cả đồ ăn.
Đến nỗi Cao Tề……
Dù sao cũng không cứu được, ông ta chỉ đơn giản là buông xuôi mà uống thôi.
Công tước nhẹ nhàng gõ gõ thành ly, mỉm cười nói: “Sao vậy? Hôm nay các vị khách thân yêu của ta không thích ăn nữa à? Đây là ta sai phòng bếp chuẩn bị tỉ mỉ, nói không ăn, có thể sẽ làm ta có chút đau lòng đấy.”
“……”
Được rồi, gã là đề bài nên mặt gã lớn nhất.
Các thí sinh hít sâu một hơi, vì một biểu cảm bóp cổ tay của một người đàn ông lực lưỡng, mà họ phải dùng nĩa ghim vào một miếng da gà….
Công tước nắm hai tay lại, đôi mắt cong lên phía sau chiếc mặt nạ.
Vào lúc 10 giờ đêm, buổi dạ tiệc kết thúc.
Công tước ngồi ở đầu bàn, nhìn theo các thí sinh đang rời khỏi đại sảnh. Tầm mắt gã trước sau đuổi theo hai vị quý khách hoàn mỹ kia, trong lòng ngóng trông Douglas trở về sớm một chút, chờ lão mang về một tin tức nhỏ thú vị lạnh người.
Thí sinh cuối cùng rời đi, một nam hầu vội vàng chạy đến.
“Thưa ngài công tước.”
“Ừ, có phải Douglas về rồi đúng không?”
Sắc mắt trắng xám của nam hầu thế mà lại có thể biến ra vài loại sắc thái, cậu cứng đờ một lát gật gật đầu nói: “Vâng, vừa mới trở về ạ…..”
“Ông ấy đang ở đâu? Đang chờ ở phòng ngủ của ta đúng không?”
Nam hầu do dự mà nói: “Dạ không ạ.”
Công tước nhíu mày lại: “Tại sao?”
Nam hầu rụt cổ lùi về sau nói: “Quản gia….. à thì….. vừa trở về đã chui vào phòng ngủ của mình rồi ạ.”
Gã công tước có hơi tức giận, cũng có chút khó hiểu.
Gã sai nam hầu dẫn đường, xụ mặt giết đến phòng ngủ của Douglas.
“Douglas ông đến tột cùng đang làm cái trò hề gì vậy?” Công tước vừa đẩy cửa ra là một câu trách cứ.
Đoán rằng bên trong một tiếng đáp lại cũng không có.
Đoán rằng bên trong đến một bóng người cũng không tồn tại.
“Ông ấy đâu rồi?!” Công tước trừng mắt liếc nhìn nam hầu một cái.
Nam hầu chỉ chỉ vào một góc nào đó ở phòng ngủ: “Ở….. ở đó…….”
Công tước tập trung nhìn vào:
Chiếc áo sơ mi bọc một con heo đang nằm liệt trong đó, cổ áo sơ mi còn có một tấm da dê nữa.
Công tước đi qua, vừa lấy xuống liền thấy.
Trên tờ giấy là kiểu chữ rồng bay phượng múa:
Thưa ngài công tước, tôi là Douglas đây, ngài đã sai tôi đi tìm một phiền toái nhỏ cho các vị khách.
Chút phiền toái nhỏ này, ngài đã vừa lòng chưa ạ?
“………………………………”
Công tước xém chút nữa là tức đến muốn qua đời.
Gã phát run xoa tấm da dê rớt ra, xoay người liền đi đến phòng ngủ.
Vừa đi vừa nói với nam hầu bên cạnh: “Ngay vào đêm hôm nay, ta nhất định phải có được thân thể của hai vị khách này! Một người cũng đừng mong chạy thoát!”