Bấy giờ, dọc theo cảng Baltimore, một trong những du thuyền tư nhân sang trọng là chiếc mới nhất, sở hữu đường nét đặc biệt bắt mắt thể hiện gu thẩm mỹ tao nhã tuyệt vời của chủ nhân.
Lúc được hắn dẫn lên du thuyền này, Vesper vô cùng kinh ngạc. Cặp mắt lục trong veo xinh đẹp mở to, “Anh có một chiếc à?”
Hannibal đặt cô vào buồng lái. Gió ấm thổi qua người cô. Kính chắn gió trong suốt bao quát tầm nhìn. Cảnh vật hoàng hôn tráng lệ vô ngần.
Vesper quay đầu nhìn Hannibal. Hắn thành thạo khởi động du thuyền. Sườn mặt kiên nghị tuấn tú thoạt trông vừa thần bí lại vừa quyền rũ.
Vesper cẩn thận suy nghĩ về những tài năng triển vọng của Hannibal. Hắn rất giỏi y học ngoại khoa và tâm lý học, đạt thành tích cao về văn chương và âm nhạc cổ điển, phẩm vị xuất sắc, đẹp trai ngút ngàn, cao to cường tráng, khí chất nhã nhặn lẫn cùng sự tà ác khiến bao trái tim thổn thức.
Thượng đế đã không công bằng khi tạo ra con người.
Khuyết điểm duy nhất là vết sẹo trên gương mặt kia, nào ngờ lại làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
Hannibal bỗng quay qua nhìn cô bé tóc vàng chăm chú bằng cặp ngươi màu lam sắc lạnh, “Đặt tên nó là Vesper nhé?”
Vesper khéo léo chui tọt vào lòng hắn rồi ngẩng đầu, “Chúng ta đi đâu thế?”
“Bãi cát, sóng biển…” Hannibal nhìn vào đôi mắt lục sáng long lanh của cô nhóc, “Pháo hoa rực rỡ nữa.”
Bờ biển nhấp nhô vô cùng hấp dẫn. Hannibal lái thuyền ra khỏi cảng rồi đến bến cảng có những bãi cát đẹp, hiện được rất nhiều người lựa chọn để đi du lịch với gia đình và trở thành một địa điểm nghỉ dưỡng lý tưởng.
Lúc Hannibal cập bến đã là ban đêm.
Trong khung cảnh đẹp tuyệt vời của đất trời lẫn biển cả, nhiều người đang tụ tập uống rượu vui vẻ, thưởng thức những món ăn, chuyện trò rôm rả, kèm theo đó là tiếng nhạc bay bổng cùng mùi thức ăn thoang thoảng. Vesper gật gật đầu. Giáng Sinh tại đây sướng hơn ở nhà bao nhiêu.
Hannibal đi dạo trên bãi biển, một tay ôm cô nhóc của mình, tay còn lại thì xách món đồ cực kì nặng.
Vesper vốn tưởng rằng bãi biển vào mùa động sẽ lạnh và hút gió, nhưng ai ngờ lại đốt rất nhiều lửa để sưởi ấm. Những lều trại được dựng dọc bờ biển. Nhiều cặp đôi và gia đình hân hoan san sẻ đồ ăn thức uống cho nhau.
Lúc Hannibal lôi đống lều ra khỏi túi, hắn trông thấy mắt cô bé tóc vàng xinh đẹp sáng ngời.
Hắn thầm mỉm cười, cơ hồ xua đi vẻ lạnh lùng vốn có, “Xem ra em thích lịch trình hôm nay lắm nhỉ, tiểu thư Vesper của anh.”
Cô bé xinh xắn đứng bên bờ, ngẩng mặt nhìn hắn, nói giọng nhẹ nhàng ngọt ngào, “Em giúp gì được không?”
Hannibal nhìn vào cặp mắt long lanh như nước kia, đoán chừng chẳng ai trên thế giới này có thể từ chối cô, “Nếu em hứa không để mình bị thương.”
Vesper níu lấy tay áo khoác hắn, ngoan ngoãn vung vẩy, “Có anh ở đây, em sẽ không bị thương đâu.”
Anh chàng đẹp trai nhướng mày nhìn hạt đậu nhỏ bên cạnh chân rồi trêu, “Em giỏi làm người ta vui đấy.”
Vesper chớp mắt vô tội, “Em nói thật lòng mà, anh ơi.”
Hannibal ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng trầm khàn khiêu khích, “Con nhóc bịp bợm này.”
Khi làm người khác vui vẻ thì cô bé luôn ngoan ngoãn và đeo bám khiến người mà cô muốn lấy lòng sẵn sàng chấp nhận mọi yêu cầu của cô.
Cô nắm tay Hannibal rồi đặt lên má mình, dịu dàng dụi dụi như một con mèo nhỏ.
Hannibal đã dần nhận ra được lực sát thương của loli nên đành phải đưa góc lều cho cô, “Suýt quên, vừa nãy em vẫn còn giận anh.”
Vesper cố gắng mở chiếc lều đôi và nghiêm túc gật đầu với hắn, “Chắc anh bị ảo giác.”
Hannibal nhanh chóng dựng lều xong. Khuôn mặt hoàn hảo kiên nghị như một tác phẩm điêu khắc. Hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Em đúng là đứa xấu tính ưa nói láo.”
Vesper không thèm quan tâm hắn. Cô khịt mũi rồi định chui vào lều.
Nhưng do cơ thể lúc này mới năm tuổi nên đứng chưa vững, bất cẩn đụng phải người đi đường bên trái.
“Vesper –” Hannibal đang đứng phía bên kia lều vội hô nhỏ.
“Bịch” một tiếng. Cô bé tóc vàng liền ngã ngồi ra bãi cát.
Cơ thể năm tuổi chết tiệt! Đứng vững khó lắm sao hả?!
Vesper lập tức được hai cánh tay đỡ dậy, trong đó một bên là Hannibal, một bên là người cô vừa va vào.
“Xin lỗi –” Giọng cậu ta hơi mơ hồ.
Vesper nhìn lên rồi bất giác trợn tròn mắt –
Mẹ kiếp! Cậu thiếu niên khoảng mười lăm tuổi này gần giống bạn trai cũ Chúa Tể Hắc Ám của cô y như đúc!
Nhưng Vesper lập tức nhận ra họ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Không phải vì môi cậu thiếu niên trước mặt có vết xước và nướu bị biến dạng khiến cho phát âm không rõ, mà là do khí chất khác biệt. Tom Riddle dù ở hoàn cảnh chán nản nhất vẫn khó ai sánh bằng, như thể bóng tối và quyền lực khắp thế giới đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Còn cậu thiếu niên trước mặt cô thì trông đặc biệt khép kín và tự kỉ. Thú thật, dẫu có sứt môi cũng không ảnh hưởng mấy đến ngoại hình khôi ngô tuấn tú, thế nhưng cái phong thái ở cậu ta lại lộ vẻ hoang mang sợ sệt nào đó, cứ như thể sắp bị la mắng quở trách, một chứng tự kỷ rối loạn nhân cách vì bị ngược đãi ngay từ hồi còn nhỏ.
“Francis! Mày đang làm cái quái gì vậy!” Giọng nói cáu kỉnh gần Vesper vọng tới.
Cậu thiếu niên sứt môi tức thì buông tay Vesper và vô thức xin lỗi, “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi.”
Vesper nhìn thấy chủ nhân giọng nói cáu kỉnh kia, một người đàn ông trung niên vô cùng mập mạp. Ông ta chửi bậy thành thói, vừa bắt gặp bộ quần áo đắt tiền của Hannibal Lecter thì thoáng im lặng rồi lại càng mắng con mình nặng hơn, “Đồ khốn kiếp lúc nào cũng làm tao phiền! Sao mày không biến mất theo con đàn bà kia luôn đi!”
Mẹ bỏ rơi ngay từ khi mới sinh, hồi nhỏ Francis Dolard bị bà nội và gia đình đối xử tệ bạc.
Vesper nói rất nhanh nhưng giọng ngọng nghịu lại hết sức kiên quyết, “Tại cháu bất cẩn đụng phải anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy đâu.”
Hannibal cúi xuống phủi cát giúp cô, lễ phép nói với người đàn ông trung niên, “Ông hiểu lầm rồi, thưa ông. Cậu thanh niên này không làm gì sai cả.”
Giải thích xong, hắn không nhìn hai cha con kia nữa mà ngồi xổm trước mặt Vesper, nâng tay cô lên, nhìn cô đầy nghiêm túc, “Anh vừa nói gì nào, không được để bị thương.”
Bấy giờ Vesper mới phát hiện tay mình trầy xước, vết máu đỏ thẫm rỉ ra.
Cô không thấy đau lắm, nhưng nhiệm vụ quan trọng lúc này là dỗ dành ngài Hannibal Lecter đang hơi bực mình.
Vậy nên mắt cô đỏ hoe, tội nghiệp nhìn hắn, “Rõ ràng tại vừa nãy anh gọi em là đứa xấu tính.”
Cô bé tóc vàng vốn rũ mi trông như đang làm nũng, bấy giờ mắt lại đỏ ửng tựa một con thỏ nhỏ.
Hannibal bất đắc dĩ nhìn cô, “Giả vờ khóc nữa sao, mắt đỏ thế kia, em là cô bé thỏ hả?”
Vesper tiếp tục kể tội, nghẹn ngào uất ức, “Anh còn nói muốn ném em ra Đại Tây Dương. Em thấy anh vốn dĩ không muốn mang em về Baltimore.”
Hannibal đương định mở miệng thì bỗng bị pháo hoa trên bầu trời ngắt ngang.
Pháo hoa sáng chói khiến đám đông ở bãi biển reo hò. Đóa sáng bừng nở liên tiếp.
Bầu trời đêm xanh như lửa. Những ngọn lửa chói lọi lao xuống biển sau khi bừng cháy đến cực hạn.
Vesper nhìn cảnh đẹp rung động kia rồi cực kì bực bội vì lúc này cô cao chưa quá 1m2. Điều đó làm cô bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp.
Hannibal cong ngón tay cọ mũi cô một cái rồi nhẹ nhàng đặt cô lên vai mình. Hai tay hắn nắm lấy chân cô bé phòng khi cô không ngồi vững.
Cô nhóc Vesper lập tức được mở rộng tầm mắt, bởi vì cô đang cưỡi cổ Hannibal.
Trước mặt cô là pháo hoa rực rỡ và biển cả. Nhưng Vesper lại cúi đầu nhìn chàng thanh niên đẹp trai.
Lát sau, cô dắt tay Hannibal, giọng non nớt mà nghiêm túc, “Hôm nay là đêm Giáng Sinh tuyệt vời nhất, anh Lecter.”