Hiện tại nữ nhi của nàng tuy đã không thiếu thốn cái ăn…nhưng những món ăn vặt bên trong phủ thành chủ, đó lại là mỹ vị hiếm có trên đời này.
Ngay cả lấy thân phận tiểu thư khuê các khi xưa của nàng, cũng chưa từng nếm thử qua dù chỉ một lần!
“…”
Tiểu Sương không biết chỉ vì một câu nói của mình, lại làm cho mọi người suy nghĩ nhiều đến như vậy, nàng chớp chớp mắt to mà nói:
“Ân…nhân gia đương nhiên biết chuyện này chứ!”
Hơi dừng lại một chút, nàng hướng về đừng tại bên cạnh mẫu thân của mình mà nói nhỏ lấy:
“Nói đến con thỏ nhỏ…nhà chúng ta hôm nay lại ăn thỏ nướng rồi?!”
Thấy tiểu nha đầu ngây thơ bất ngờ nói đến chuyện buổi tối ăn gì, xung quanh các phụ nhân đều không nhịn được bị chọc cười thành một đoàn!
Nguyệt Tình cũng có chút buồn bực trừng lấy Tiểu Sương một mắt…nhưng trên mỹ lệ khuôn mặt cũng là nụ cười vui vẻ.
Nàng yêu cuộc sống này…so với khi xưa nhận lấy gò bó thân phận cùng bị gia tộc sắp đặt hôn ước.
Nàng càng hướng tới một cuộc sống tự do tự tại…không bị ai quản lấy chính mình!
…
Tiểu Tuyết trong miệng Nguyệt Tình cùng Tiểu Sương các nàng, hiện tại nào có loại kia uy nghiêm nên có của Hắc Lân thành nhân vật số hai!
Nàng lúc này đang rúc tại Nham Kiều bên trong lồng ngực cường tráng, một bên hưởng thụ lấy ấm áp vòng tay hữu lực của hắn…một bên vô cùng chuyên tâm nhìn xem trên bàn một chút tư liệu.
Vị này thành chủ phu nhân, đâu còn loại kia thiết huyết cùng võ lực cường đại nữ tướng quân…nàng lúc này khuôn mặt mang theo nhu mì rúc tại trong ngực Nham Kiều, toàn thân đều tản mát ra thê tử hiền thục ngọt ngào.
Mỹ nhân yểu điệu tựa xuân thủy mềm mại…khác xa so với khi xuất hiện bên ngoài Hắc Lân thành quân đội thống lĩnh!
“…”
Để đảm bảo vạn vô nhất nhất, cùng dự phòng mọi tình huống xấu nhất có thể phát sinh đột xuất
Phủ thành chủ tài nguyên vận hành cùng số lượng tiêu hao, hằng ngày đều sẽ có Nữ Vệ đội thành viên chú tâm ghi chép lại.
Mà những con số này, hàng tuần sẽ do đích thân Dường Dĩnh mang theo người bên dưới cẩn thận kiểm tra cùng đối chiếu nhiều lần…sau đó mới được đưa đến trên tay Tiểu Tuyết cùng Nham Kiều.
Đây đương nhiên không phải là vì Tiểu Tuyết không tin tưởng trong phủ thành chủ các tỷ muội khác…nàng làm vậy chỉ vì đảm bảo số lượng tư nguyên còn lại, được ghi chép một cách chính xác nhất có thể.
Chuyện này rất quan trong!
Nó giúp cho Nham Kiều có thể kịp thời đề ra kế hoạch cũng như chế định các mục tiêu cho tương lai, không để cho phủ thành chủ nội tình hao hụt vượt qua một mức độ nhất định.
Hắc Lân thành có thể ổn định cùng yên bình như hiện tại, ngoại trừ Hắc Lân quân võ lực tồn tại tọa trấn bên ngoài…nguyên nhân quan trọng nhất chính là lượng lương thực cùng tài nguyên, luôn được phủ thành chủ duy trì một cách phong phú.
Nếu có một ngày lương thực trong thành thiếu hụt lâu ngày…bầu không khí yên bình như hiện tại sẽ không thể duy trì tiếp tục, hoảng loạn cùng lo lắng sẽ bao phủ các lĩnh dân đơn thuần kia.
“…”
Sau một hồi lâu xem xét sổ sách của hôm nay, Tiểu Tuyết mới hướng về bên cạnh đứng lấy mà hầu hạ cho Nham Kiều kiều tiểu nữ hầu Song Nhi cười nói:
“Để cho Đường Dĩnh các nàng, đem còn dư ra một xe hương liệu phân xuống cho gánh lấy trọng trách các lĩnh dân!”
“Chúng ta hầm ngầm cũng đã không còn nơi trống để lưu lại!”
Lĩnh dân bình thường không cần dùng lấy cái gì phải mua từ thương nhân hương liệu, bọn hắn có thể dựa theo kinh nghiệm mà tại ngoại thành tìm đến các loại tự nhiên gia vị khác…làm phong phú cho bữa ăn hằng ngày của mình!
Đối với khi xưa đói khát đến cùng cực các lĩnh dân…hằng ngày được ăn vào no bụng bằng lương thực cùng thịt tươi đã là chuyện vô cùng xa sỉ, làm sao lại suy nghĩ đến dùng tới đắc tiền nguyên liệu chứ?
Cho nên những hương liệu đắc tiền này, phủ thành chủ có thể dùng để làm ban thưởng một loại tư nguyên trân quý.
Có thể phân cho bên dưới trọng yếu nhân viên như…Nguyệt Tình người một nhà, sư phụ của Lý Tuệ là Tiêu Nại, Tô gia trên dưới các tộc nhân, cùng với còn lại tất cả lĩnh dân tham gia tuần tra quân.
Ân…hiện tại còn có hai vị thân nhân mới đến của Uyển Tình, hai người Lâm Thanh Hà cùng Uyển Hàm hiện tại cũng đã chủ động xin được làm việc.
Hai nàng khi xưa đều là có tài năng quản lý sản nghiệp trên người…tại vườn thú nơi đó làm công tác, ngược lại có thể tương trợ lấy Nguyệt Tình rất nhiều!
Song Nhi tay nhỏ đang mềm mại cho Nham Kiều xoa nắn lấy bả vai, lúc này nghe vậy mới nhẹ giọng cười nói:
“Ân…Tuyết tỷ, Song Nhi sẽ lập tức báo lại ngay cho Đường tỷ các nàng!”
Nói xong, mỹ lệ kèm theo yêu mị kiều tiểu nữ hầu rất gan lớn mà tại Tiểu Tuyết trước mặt, nhẹ cúi lấy người mà chủ động hôn lấy Nham Kiều bên trên khuôn mặt một ngụm kiều diễm.
Sau đó nàng mới híp lấy ánh mắt mang theo hạnh phúc ý cười…chậm rãi di chuyển lấy mềm mại bước chân nhỏ nhắn đi ra thư phòng.