Khôn Ninh Cung ra cửa rẻ bên phải đi một khoảng đường là tới Nhất Phượng Cung. Hoàng hậu nói lại đây đi tản bộ một chút, hắn cũng không thể nói không được, nhưng thái độ kia chính là vô sự không lên điện tam bảo.
Tiêu Minh Sở trầm mặc chốc lát, thản nhiên nói:
“Điện hạ là tới tìm ta làm tròn lời hứa sao?”
Cố Du cười cười:
“Ta còn tưởng rằng Tiêu Hà đã quên mất, hoặc là muốn há mồm chờ sung rụng chứ?”
Tiêu Minh Sở không quá cao hứng, hừ hừ, thấp giọng nói:
“Ta cũng không gọi Nhị tẩu…..”
Cố Du yên lặng một chút mới nói:
“Muốn gọi thì cứ gọi, thay đổi cảm giác như thành hai người.”
Tiêu Minh Sở bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nói:
“Nhị tẩu thật là khó hầu hạ, ta cũng có chút đồng tình với Nhị ca.”
Cố Du không thèm để ý Tiêu Minh Sở, cũng không muốn cùng hắn cãi nhau, tự mình đi đến tràng kỷ bên cửa sổ ngồi xuống.
Tiêu Minh Sở không dám thất lễ, nhanh chóng dặn dò người dâng trà, đồng thời đi tới ngồi xuống đối diện Cố Du, nhẹ giọng nói:
“Nhà chúng ta cùng nhà các người có quan hệ, tẩu biết bao nhiêu?”
Thư phòng đã không còn ai, nhưng giọng Tiêu Minh Sở vẫn ép tới mức thấp nhất, chỉ có Cố Du có thể nghe được.
“Nhà các người?! Nhà chúng ta?!”
Cố Du bị Tiêu Minh Sở làm cho sững sờ, suy đoán nói:
“Đệ là nói Tấn Dương Vương phủ cùng Cố phủ?”
“Đúng thế.”
Tiêu Minh Sở gật đầu, hắn biết Hoàng hậu muốn hỏi cái gì. Nhưng hắn trước hết làm rõ, Cố Du đến tột cùng biết chuyện trước kia bao nhiều, bởi vì hai nhà quan hệ thật sự là rất phức tạp.
Tính từ đời Tấn Dương Vương Tiêu Thu Thần, Tấn Dương Vương phủ ở bề ngoài cùng Cố phủ không hề quan hệ.
Tiêu Thu Thần chính là con của Đoan Kính Hoàng hậu, Đoan Kính Hoàng hậu họ Phượng cùng Cố gia không hề liên quan. Vị hôn phu của Tiêu Thu Thần là Long Kích người Vệ Quốc công phủ, mẫu thân Long Kích là muội muội Vạn Xương Hoàng đế, Hỉ Bình Công chúa.
Đương nhiệm Tấn Dương Vương Tiêu Thù là con trai độc nhất của Tiêu Thu Thần và Long Kích. Vương quân của Tiêu Thù là Ân Dung con của Thanh Dương Vương Tiêu Thu Đường cùng Ân Minh Dĩnh. Họ tựa hồ cũng không quan hệ gì với Cố gia.
Cố Du tinh tế đánh giá thần sắc Tiêu Minh Sở, phát hiện hắn không phải đang nói đùa, liền thấp giọng nói:
“Đệ là muốn hỏi ta có biết đệ là hậu nhân của Cúc Ý Hoàng hậu không sao?”
Đây là bí mật Cố gia, người biết không nhiều.
“Tẩu biết à!”
Tiêu Minh Sở mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc.
Cúc Ý Hoàng hậu vốn là nguyên phối Hoàng hậu của Vạn Xương Hoàng đế Tiêu Đắc. Hai người đại hôn do Thái hoàng Thái hậu một tay sắp xếp, có thể nói họ tương kính như tân, người này đối với người kia cũng không ưa.
Sau đó, Vạn Xương Hoàng đế ngầm đồng ý để Đoan Ý Hoàng hậu giả chết chạy trốn khỏi cung, từ đó định cư Giang Nam không trở về kinh thành.
Chuyện Đoan Ý Hoàng hậu với hoàng gia cùng Cố gia đều là tuyệt đối bí mật, vốn không nên nói cho hậu nhân.
Thế nhưng rất không khéo chính là, vào kỳ thi mùa xuân năm Vạn Xương ba mươi chín, Ân Minh Dĩnh trúng Trạng nguyên. Mà Ân Minh Dĩnh lại là con Đoan Ý Hoàng hậu sinh sau khi tái hôn, lại còn xảy ra tình sử với Thanh Dương Vương Tiêu Thu Đường.
Mà khi đó, Ân Minh Dĩnh cùng Cố Dục Á cũng không biết thân phận của đối phương, bất quá do là đồng môn lại có chính kiến tương đồng, rất nhanh liền thành bạn tri kỉ, bạn tốt của nhau.
Ân Minh Dĩnh thật không biết thân phận mình, bất quá khi biết đến cũng không có suy nghĩ gì. Chẳng trách Hoàng đế dễ dàng để cho hắn kết hôn cùng Thanh Dương Vương, nguyên do còn có gút mắc đời trước ở bên trong.
Là bạn tốt, Cố Dục Á cùng Ân Minh Dĩnh quan hệ luôn tốt. Bất quá đến Ân Dung cùng huynh đệ Cố An Chi tình huống lại có chỗ bất đồng.
Cố Tố trời sinh không thích giao tiếp, không nói chuyện với Ân Dung, với Cố An Chi cũng không có lời nào có thể nói. Còn Ân Dung cùng Cố An Chi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, vì nể mặt trưởng bối miễn cưỡng giao tiếp. Lại còn có Tiêu Duệ cùng Tiêu Thù ở chính giữa, quan hệ của họ càng trở nên có chút lúng túng, sau đó có thể nói là không còn liên hệ.
Tiêu Minh Sở hiểu rõ nội tình càng nhiều hơn so với Cố Du. Hắn nói trước khi Cố An Chi làm chủ Đông cung, Cảnh Cùng Hoàng đế đã nhìn trúng phụ vương mình, bất quá cuối cùng bị ông của hắn khuyên nhủ.
“Tiêu Hà, đệ đừng làm ta sợ, hoàng tổ phụ tại sao phải làm như vậy?”
Tiêu Duệ đơn phương yêu mến Tiêu Thù, đây là chuyện Cố Du biết, nhưng Cảnh Cùng hoàng đế nghĩ tới việc đưa Tiêu Thù tiến cung, đây có phải là quá khoa trương. Việc này cùng cách làm của ông về sau là hoàn toàn trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Tiêu Minh Sở nhíu mày nói:
“Ta doạ tẩu làm cái gì. Đây là phụ vương cùng cha thời điểm cãi nhau nói ra ta nghe được.”
“Chờ đã, đệ trước hết để cho ta tiêu hóa một chút.”
Cố Du cảm giác đầu óc của chính mình có chút loạn, như là nghĩ tới điều gì, mà lại có chút không xác định.
“Hoàng tổ phụ muốn Thế tử Tấn Dương Vương tiến cung, bị tam thúc công cự tuyệt, sau đó mới chọn bá phụ ta tiến cung…”
Tiêu Minh Sở cắt lời Cố Du:
“Phụ vương ta hồi đó họ Long, còn chưa đổi sang họ Tiêu, cũng không phải Thế tử Tấn Dương Vương.”
Tiêu Thu Thần từ Hoàng tử giảm xuống, gả mà không phải cưới vương quân, con ông không họ Tiêu, cũng không tư cách kế thừa vương vị. Mà Cảnh Cùng Hoàng đế trước khi băng hà mới hạ chỉ đổi họ, sau đó phong Tiêu Thù làm Thế tử.