Cô cong môi cười lạnh: “Tôi đi gặp hắn ta.”
Đạo diễn: “Cut.”
Một lần đã qua cảnh.
Ông quả thật rất bất ngờ, không ngờ kỹ thuật diễn xuất của Thịnh Kiều lại tốt hơn dự đoán của ông nhiều như vậy, hình tượng nhân vật Nhiếp Khuynh này được cô thể hiện không tệ chút nào. Nhân viên đoàn làm phim ở xung quanh cũng vậy, trước đây đều cảm thấy cô là bình hoa, cũng từng lén bàn tán, bây giờ quả thật là bị vả mặt.
Phó Tử Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, kinh ngạc cảm thán: “Nửa năm không gặp, kỹ thuật diễn của em có tiến bộ rất lớn đấy.”
Thịnh Kiều còn hơi ngại ngùng: “Thầy em dạy giỏi ạ.”
Phó Tử Thanh biết Mạnh Tinh Trầm dạy diễn xuất cho cô, hiểu rõ gật gật đầu.
Quay xong cảnh này, tiếp theo là mấy cảnh quay ở ngoài tòa án, Thịnh Kiều đều diễn một lần là qua, nụ cười trên mặt đạo diễn càng lúc càng tươi, không bao lâu sau điều phối viên đi tới nói: “Truyền thông được sắp xếp tới thăm ban sắp tới rồi ạ.”
Đạo diễn gật gật đầu, kết thúc cảnh diễn này, nói với Thịnh Kiều và Hoắc Hi: “Cảnh tiếp theo là cảnh diễn chung của hai đứa, chuẩn bị một chút nhé.”
Nội tâm Thịnh Kiều rơi lộp bộp một cái, vụng trộm hít một hơi thật sau.
Cảnh phối hợp đầu tiên với Hoắc Hi là ở hành lang bên ngoài phòng xử án.
Hoắc Hi đứng dựa vào tường, khuỷu tay của đạo diễn ấn trên cổ anh, đứng giảng diễn: “Như này này, tay để như này, phải tỏ ra là cháu phẫn nộ, nhưng là kiểu vừa tức giận vừa đàn áp ấy. Chờ nó đọc xong thoại, nó chọc giận cháu, rồi thế này nhé, bang.” Ông lại hỏi Hoắc Hi: “Đánh thật có được không?”
Hoắc Hi nói: “Được ạ.”
“Đánh bằng khuỷu tay nhé, góc độ này cũng tương đối dễ giả vờ, không cần dùng sức quả, đừng làm nó bị thương thật.”
Thịnh Kiều liên tục gật đầu.
Đạo diễn lui về sau máy móc.
Thịnh Kiều cúi đầu, còn đang hít sâu, Hoắc Hi thấp giọng nói: “Thả lỏng một chút, vừa rồi biểu hiện của em đều rất tốt, cứ làm theo cảm giác trước đây là được rồi.”
Cô gật đầu.
Cảnh diễn này quay cảnh hai người đang cãi vã đối chọi gay gắt, Nhiếp Khuynh đương nhiên không nói lại được luật sư miệng lưỡi trơn tru. Sau khi bị chọc giận cô không khống chế được cảm xúc tiêu cực, bèn ấn Hứa Lục Sinh lên tường.
Bản phân cảnh gõ xuống, đạo diễn hô: “Action!”
Hoắc Hi cong môi, mỉm cười như người thắng cuộc, dịu giọng nói: “Cảnh sát Nhiếp không còn việc gì khác thì Hứa mỗ liền đi trước.”
Anh xoay người định đi, Thịnh Kiều siết chặt hai nắm tay, cuối cùng không nhịn được, trở tay một cái túm anh nhấn lên tường. Đầu Hoắc Hi bị ấn trên vách tường, đập đánh cốp một tiếng.
Thịnh Kiều buông tay trong nháy mắt, suýt thì bật khóc: “Hoắc Hi, bị đập có đau không ạ? Có bị gì không anh?”
Đạo diễn: “Cut! Làm sao vậy? Bị đập đau à?”
Hoắc Hi giơ tay xoa xoa đầu, “Không sao đâu, cháu không đứng vững, diễn lại lần nữa ạ.”
Họ lại đứng vào vị trí, diễn lại.
Hoắc Hi: “Cảnh sát Nhiếp không còn việc gì khác thì Hứa mỗ liền đi trước.”
Thịnh Kiều, siết nắm tay, bắt, đè lại!
Đạo diễn: “Cut! Tiểu Kiều động tác của cháu không đúng rồi, quá nhẹ.”
Lại diễn lại.
Hoắc Hi: “Cảnh sát Nhiếp không còn việc gì khác thì Hứa mỗ liền đi trước.”
Thịnh Kiều, siết nắm tay, bắt, ấn anh lên vách tường.
Đạo diễn: “Cut! Tiểu Kiều cháu đừng có không dám xuống tay nữa, động tác phải sắc bén một chút dứt khoát một chút, diễn lại lần nữa!”
Hức.
Hoắc Hi nhẹ nhàng thở dài: “Anh bị va không đau đâu, em không phải sợ, không sao đâu.”
Cô cúi đầu, rầu rĩ vâng một tiếng.
Đạo diễn: “Chuẩn bị, Action!”
Hoắc Hi tiến vào trạng thái, nói xong lời thoại xoay người định đi, Thịnh Kiều đột nhiên buông hai nắm tay đang siết chặt, tiến lên một bước bắt lấy cánh tay anh, hung hăng nhấn anh lên tường.
Khuỷu tay cô để ở cổ anh, cô thoáng dùng sức, khiến cho anh hít thở không thông.
Hoắc Hi quay đầu nhìn cô, bị đối đãi như vậy, nhưng anh vẫn cười: “Đội trưởng Nhiếp, tôi khuyên cô tốt nhất không nên sử dụng bạo lực với một luật sư.”
Thịnh Kiều nghe ra sự uy hiếp trong lời anh, bước tiếp theo phải bạo lực đập anh.
Đạo diễn: “Cut! Tiểu Kiều ánh mắt của cháu sai rồi. Phẫn nộ đâu? Ghê tởm đâu? Chán ghét đâu? Những cảm xúc này đều không nhìn ra trong mắt cháu!”
Hức hức.
Làm sao cô có thể biểu lộ sự phẫn nộ, ghê tởm, chán ghét với người mà cô yêu thương đặt trong tim mình kia chứ?
Cảnh này quay qua quay lại, quay tái quay hồi, đạo diễn trước sau vẫn nói ánh mắt của cô không đúng, cuối cùng thở dài xua tay: “Thôi thôi, về sau quay bù, chuyển sang cảnh tiếp theo luôn đi. Nhớ rõ là dùng khuỷu tay, cứ đánh luôn đi.”
Hai người chuẩn bị xong tư thế, máy quay zoom vào.
Đạo diễn: “Action!”
Thịnh Kiều giơ mạnh khuỷu tay, đánh về phía gương mặt kia.
Đạo diễn: “Cut! Tiểu Kiều, cháu gãi ngứa cho nó đấy à? Có thể mạnh thêm tí không?”
Lặp lại, diễn lại, lại lặp lại, lại diễn lại.
“Tư thế không đúng.”
“Vẻ mặt không đúng.”
“Lực độ không đúng.”
Cứ diễn hỏng đi diễn hỏng lại, cảnh này không biết đã phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Nhân viên công tác ở hiện trường cũng mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đạo diễn nuốt cơn giận nói, “Cuối cùng diễn thêm lần nữa!”
Thịnh Kiều đã mệt lả người. Ban đầu thì cô không xuống tay đánh Hoắc Hi được, về sau thì nhìn mặt anh cô không thể nào bày ra vẻ mặt ghê tởm phẫn nộ, đến bây giờ thì diễn hỏng hết lần này đến lần khác. Trong lòng cô vừa tức giận vừa áy náy, làm khổ người khác nãy giờ cũng chỉ tại mình hoàn toàn không tìm được trạng thái.
Đạo diễn lại hô “Action” lần nữa.
Cô cố duỗi thật mạnh, giơ khuỷu tay đánh lên, ai dè trượt chân, cả người cô cọ vào bả vai Hoắc Hi trượt về phía trước.
Hoắc Hi vội giữ chặt cô lại, đạo diễn ở bên cạnh gào tướng lên: “Cut!”
Ông sắp mở miệng mắng chửi tới nơi rồi.
Hoắc Hi lên tiếng trước ông, lạnh giọng răn dạy: “Thịnh Kiều rốt cuộc em có diễn được không?! Không diễn được thì đổi người!”
Đầu óc Thịnh Kiều đang quay mòng mòng, cô run lên vì bị anh quát, đại não trong trạng thái thiếu Oxy, nói ra một câu kinh thiên động địa.
“Chồng ơi anh đừng nóng mà, em diễn được!”
Hoắc Hi: “………………”
Đạo diễn: “?????”
Nhân viên công tác: “?????”
Truyền thông đã tới thăm ban: “?????”
Cả trường quay lặng ngắt như tờ.
Thịnh Kiều rốt cuộc nhận ra mình vừa hô cái gì: “……………………”
Vờ lờ, album hại người rồi!!!
Cô mua một ngàn bản digital album, cứ rảnh rỗi là mở di động ra xem. Album mới có phong cách cực kì sexy, tạo hình tóc ngắn của Hoắc Hi ngầu không biên giới, ngày nào cô cũng điên cuồng kêu thét chồng em đẹp trai quá trong lòng, rốt cuộc……
Lỡ miệng.