Kỷ Nhiên đang nói chuyện với vài người khác. Đàn ông là một sinh vật kì lạ, khi mà những công chuyện làm ăn, không thể thiếu được những ly café hay một chút men say, như thể cần có một chút men, mới có thể có những quyết định lớn vậy.
“Cậu cũng đồng ý với chuyện này chứ?”
Kỷ Nhiên nâng ly, đối tác của anh thấy vậy cũng nâng theo, đối tác của anh hầu như không có chút tồn tại nào trước mặt anh cả, bởi lẽ Kỷ Nhiên là nhân vật có tiếng tăm, ông ta đúng là đối tác thật đấy, nhưng Kỷ Nhiên như thể nắm hết quyền chủ động, ông ta chỉ là có chút canh húp theo mà thôi. Trong không gian luồn cúi như vậy, hầu như ai cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ biết hùa theo ý của Kỷ Nhiên. Thì bấy giờ, cánh cửa mở ra.
Không gian tối mờ mờ, có hai cô gái ở lối ra vào. Kỷ Nhiên nhìn về phía ấy, nhớ mình không nói phục vụ, không lẽ quản lý tự gọi vào? Bar không thiếu đào, nhưng cô gái cũng có thể vào đây theo yêu cầu của khách, nhưng anh không gọi thì ai dám vào?
Ánh mắt anh có phần không vui, nhìn về cửa, nói với Thanh Hào đang ngồi cạnh mình.
“Đuổi ra ngoài đi”.
Một người bên trái anh thấy vậy mới bước lên trước.
“Kỷ tổng, đừng đuổi, gọi mấy em vào đây cũng vui.”
Kỷ Nhiên nhìn lại gã, mới thấy gã đã tiến lên về phía cửa, nơi hai cô gái đang ngà ngà say đứng đấy.
“Lại đây đi hai em”.
Trì Tuyết nhìn thấy phòng đầy người, phản ứng đầu tiên là kéo tay Quế Chi muốn đi, đã thấy có một gã đứng dậy đi về phía mình. Nụ cười giọng điệu của gã chẳng mấy tốt lành, thì khó chịu không thôi. Trì Tuyết có say, nhưng giờ lại hơi tỉnh hồn lại. Muốn đi càng nhanh càng tốt, thì gã đã đi đến trước mặt cô.
Bàn tay tính đưa ra nắm lấy tay cô.
“Tránh ra.”
Trì Tuyết gắt gỏng, muốn kéo Quế Chi đi. Quế Chi khi này đã say khướt chẳng biết trời trăng mây gió, Trì Tuyết kéo mấy cũng không được. Trì Tuyết ức đến sắp khóc, đã thấy bàn tay gã mò lên bàn tay cô.
Cũng đúng lúc này, cả người gã bị kéo giật về phía sau. Gã đàn ông còn chưa nắm được tay Trì Tuyết, đã bị kéo ngã ra sau. Ngơ ngác nhìn lên người trên cao.
Kỷ Nhiên chẳng biết đứng sau gã từ lúc nào, gương mặt đen như than. Dáng vẻ này, không ai nhận ra anh là Kỷ Nhiên của Eudora cả, trái lại, nhắc cho người khác nhớ xuất thân của Kỷ Nhiên từ đâu ra. Gã thấy điếng người, nhìn Kỷ Nhiên không dám nói lời nào.
Từ khi gã bước lên, Kỷ Nhiên mới thấy rõ ai vừa vào phòng. Kỷ Nhiên không biểu cảm đứng dậy, càng đến gần càng thấy rõ cô đang ngà say, ngơ ngác nhìn anh.
Gã đàn ông thấy anh, cảm giác như hiểu ra gì đó, mới luồn cúi ngồi dậy.
“Anh thích em này à? Vậy để em nói em này đi với anh.”
Gã cười hề hề, bàn tay đưa lên tính cầm tay Trì Tuyết, Kỷ Nhiên liếc sang, đá vào bụng gã.
“Mày chán sống rồi à?”
Gã đàn ông đau oắn bụng, chỉ nghe giọng Kỷ Nhiên nói với Thanh Hào.
“Có hai tay không biết giữ thì chặt đi.”
Gã đàn ông khi này mới biết sợ, gã đến gần cúi đầu, quỳ lê lết trên đất ôm chân anh.
“Kỷ tổng, em sai rồi, em sai rồi…”
Thanh Hào nghe thấy bước lên, kéo gã ra khỏi chân anh. Người trong phòng không ai dám nói tiếng nào, cũng không ai dám đến gần anh và Trì Tuyết, Trì Tuyết bấy giờ mới nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, mất một lúc mới nhận ra là Kỷ Nhiên.
Anh nhìn dáng vẻ của Trì Tuyết, biết chắc cô đã say, ánh mắt không rõ ràng. Chẳng biết anh đang nghĩ gì.
Trì Tuyết nhìn anh ăn vận bảnh bao, dáng người cao ráo, trong ánh mắt hơi sáng rõ, ngô nghê mỉm cười.
“Nhiên”.
“Em còn biết gọi anh đấy”.
Anh nhéo má Trì Tuyết, chỉ thấy Trì Tuyết cười ngốc, dáng vẻ ngọt ngào như mật. Trì Tuyết nhìn những người đứng sau đang đứng như trời trồng nhìn họ, mới hỏi.
“Anh làm gì ở đây vậy?”.
Kỷ Nhiên liếc nhìn Thanh Hào.
“Anh đi bàn công việc”.
Kỷ Nhiên ôm Trì Tuyết, Trì Tuyết kéo tay Quế Chi đang say bất tỉnh nhân sự ra ngoài hành lang. Hành lang đầy ánh sáng, Trì Tuyết mới thấy dáng vẻ Kỷ Nhiên, ngốc ngốc cười.
“Anh đẹp trai thật đấy.”
Kỷ Nhiên liếc nhìn cô, hết cách. Chẳng biết cô uống bao nhiêu, mà bây giờ lại say đến mức này. Anh nhìn sang Quế Chi bên cạnh, cũng thấy chẳng khá hơn Trì Tuyết là mấy, mới lắc đầu không thôi. Quế Chi uống nhiều gấp mấy lần Trì Tuyết, lúc này chẳng còn biết gì nữa, tính ra Trì Tuyết vẫn còn khá, Kỷ Nhiên thấy vậy không nói gì nữa, nhéo má cô, đến khi má đỏ ửng rồi, Trì Tuyết mới la oai oái.
“Anh làm gì vậy? Sao nhéo má em?”
Kỷ Nhiên nhéo thêm cái nữa, kéo tay cô đi chậm, sợ Quế Chi té ngã. Quế Chi nhìn thấy Kỷ Nhiên rồi, vẫn không tỏ vẻ gì. Biểu cảm dửng dưng như không, như thể Kỷ Nhiên chỉ là một nhân vật phụ lướt qua, Quế Chi còn bận giam mình trong suy nghĩ riêng của mình, nên không muốn để ý đến ai cả.
Kỷ Nhiên biết ý không hỏi nhiều.
“Nhéo em, cho em tỉnh”.
Trì Tuyết phồng má.
“Em có say đâu.”
Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết như đang làm nũng, gật đầu. Anh không so đo với người say làm gì.
“Ừ, em không say.”
Cho dù đầu của Trì Tuyết khi này đã chếch choáng, nhưng vẫn nghe thấy giọng hơi mỉa mai của anh, như vậy mà bảo là tin cô? Trì Tuyết xù lông, muốn làm ra lẽ với anh, thì Kỷ Nhiên đã chặn lời trước.
“Về nhà đã!”