° “đôi mắt của ta không phải bốc phét chứ, ta có thể nhìn mọi vật một cách chuẩn xác lắm. Ta vừa nhìn ra đã biết cô nương là oán linh bị khống chế, rõ ràng là bị thứ gì đó sai khiến…”
Thu nhi nghe tới đây thì giật mình, không để hắn nói hết thì thoảng thốt.
– ” vậy… tại sao ân công còn đi theo đến tận đây, không bỏ chạy đi?”
Trước câu hỏi ấy, Vạn Vân Phong chỉ khẽ mỉm cười hiền lành. Thu nhi lúc này nhớ ra gì đó, vội quay sang nhìn vào trong nhà, sau đó lập tức hối Vân Phong.
– ” ân công mau rời khỏi đây trước khi thứ ấy trở về, nếu không đi mau sẽ không kịp đâu “
Lại một lần nữa mỹ nữ này lại nhìn vào trong nhà, nhưng thái độ khác hẳn những lần trước đó. Vạn Vân Phong đoán chừng “thứ đó” mà Thu nhi nói là thứ đã khống chế linh hồn của nàng, hắn càng tò mò mà nói.
° ” muốn ta đi cũng được thôi, nhưng mà phải nói rõ mọi chuyện đã. Nếu không nói ta tuyệt đối không đi”
Thu nhi lúc này vẻ mặt đau khổ, dường như hiểu tính cố chấp của nam nhân này bởi vừa lúc nãy đã thưởng thức qua. Nàng lúc này vẻ mặt khó xử, lại cúi đầu mà nói.
– ” thứ kia chính là một con yêu thú cường đại. Tiểu nữ số phận không may mắn bị người ta hại chết, vứt xác vào rừng. Con yêu thú này lợi dụng cơ hội giấu đi thể xác, dùng yêu thuật trói buộc linh hồn tiểu nữ, bắt tiểu nữ đi dụ dỗ người sống về cho nó ăn thịt. Ân công, lúc này nhân lúc nó không có ở đây, ân công mau chạy đi “
Thu nhi hối thúc gấp gáp. Vân Phong thấy vậy thì càng nhây hơn, hắn bĩu môi nhìn nàng ta mà hỏi.
° “vậy là lúc nãy cô nương lừa ta về đây cho nó ăn thịt ư?”
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, đâu cần phải hỏi nữa chứ. Thu nhi thật thà mà ngại ngùng gật đầu.
– “không giấu gì ân công, tiểu nữ dù bị trói buộc linh hồn phải tuân lệnh yêu thú, nhưng vẫn luôn tìm cách cứu người, không hại người tốt. Bởi lúc nãy thấy ân công giở trò sàm sỡ nên tiểu nữ cho rằng ân công là người xấu , mà cũng vì ân công chủ động xin tới đây trong khi tiểu nữ không thể từ chối, nên mới…”
Nói tới đây thì lí nhí trong miệng, không dám nói nữa. Vạn Vân Phong thấy vậy thì bật cười.
° ” được rồi, ta biết, ta tin cô nương mà”
Xem ra Thu nhi rất xấu hổ vì chuyện mình bị ép buộc phải làm, vốn là chuyện mà nàng không thể kháng lại. Thu nhi thấy Vân Phong hiểu cho mình, khuôn mặt nàng ta đang xấu hổ lập tức chuyển sang mừng rỡ, hai tay bắt lấy vai ân nhân mà vui mừng nói.
– ” ân công nếu đã tin tiểu nữ, vậy thì hai chúng ta mau rời khỏi nơi đây. Căn nhà sau lưng thật ra chỉ là ảo ảnh yêu thú biến ra, đó thực chất là một cái hang lớn, bên trong có chứa hài cốt của tiểu nữ. Bây giờ tiểu nữ đã được ân công xóa bỏ trói buộc, không cần phải ở lại đây, tiểu nữ lập tức dẫn đường cho ân công chạy trốn. Đi thôi, chúng ta lập tức đi ngay…”
Thì ra là vậy, căn nhà kia là hang động của yêu thú, và đang chứa thể xác của Thu nhi. Lúc nãy thu nhi muốn vào nhà là định dùng xác mình hù Vân Phong bỏ chạy, xem ra linh hồn này thật sự rất thánh thiện. Nếu xui rủi đưa về gặp yêu thú thì chết, nếu không gặp thì hù người ta bỏ chạy cũng là cứu người ta một mạng. Dù bị trói buộc linh hồn nhưng vẫn biết cách luồn lách cứu người, quả nhiên hương thơm mà Vạn Vân Phong ngửi thấy trên linh thể Thu nhi là hương thơm linh hồn thật sự. Lúc đó hắn đã thốt lên “thơm quá” . Thu nhi nói xong thì lập tức nắm tay Vân Phong kéo đi, thế nhưng một lần nữa nàng ta bất lực khi mà Vân Phong không nhúc nhích. Thu nhi quay lại nhìn Vân Phong với ánh mắt ngơ ngác.
– ” ân công, sao còn đứng đó? Bây giờ không chạy đi là chết đó”
Vạn Vân Phong kéo linh hồn Thu nhi lơ lửng bay đến bên mình. Hắn vẫn nhìn vào cái hang kia mà nói.
° ” cô nương… à không, Thu nhi à, nàng làm sao biết là con yêu thú không có ở đây? Nếu lỡ như nó đang ở trong hang thì sao?”
Nghe hai chữ ” Thu nhi” từ miệng nam nhân này, cộng với việc tự nhiên nói chuyện ngọt ngào khiến nàng ta thoáng thẹn thùng. Thế nhưng giờ không có thời gian cho cảm xúc, nàng vội kéo Vạn Vân Phong đi trong bất lực. Gồng sức túm tay kéo đi mà rên rỉ.
– ” ân công đừng đùa nữa mà. Nếu con yêu thú ấy ở đây thì ân công chết lâu rồi. Chạy thôi, tiểu nữ cầu xin ân công đừng ở lại đây nữa. Chúng ta cần rời đi ngay “
Thu nhi đã phải cầu xin hắn, lại nắm tay hắn, cắn răng kéo hắn đi, thế nhưng hắn lạnh lùng không nhúc nhích. Hắn nhìn vào cái hang kia, cảm thấy có đôi mắt đỏ rực trong hang nhìn hắn từ nãy đến giờ. Thứ ấy không phải yêu thú thì là gì? Nhưng mà tại sao nãy giờ vẫn án binh bất động quan sát mọi chuyện, vẫn chưa động thủ? Thật sự thú vị.