Khương Ngải Chanh hơi mở miệng: “Dạ…”
“Cậu ấy đối xử với con khá tốt nhỉ.” Đôi mắt của mẹ Khương rất có hàm ý, không hề rời khỏi người đàn ông trẻ tuổi kia.
“Cũng, cũng tạm ạ?” Đầu quả tim của Khương Ngải Chanh run lên, ngón tay suýt chút nữa bẻ gãy cành hoa.
Mẹ Khương mỉm cười, vẻ mặt thâm sâu khó đoán, không hề gặng hỏi con gái mà chỉ im lặng rời đi.
Các phù dâu còn có việc khác phải làm, Khương Ngải Chanh không có thời gian để nghiên cứu mục đích của mẹ Khương, Tô Mông Mông và Triệu Hội Thanh đang gọi cô, Khương Ngải Chanh cất hoa cưới đi, sau đó đến chỗ chị em của mình.
Hôm nay kết hôn, trên mặt người nhà họ Hình đều tràn ngập niềm vui, ông nội Hình gọi cháu trai đi cùng, ngồi chung bàn với ông Tần.
Ba mẹ Hình cũng ở đây, còn có chú của Minh Trầm, duy chỉ có mẹ Minh Trầm là không xuất hiện.
Mẹ Hình nhận ra mẹ Khương, biết đây là mẹ của bạn thân của con gái mình, nên liền chào hỏi rồi ngồi chung một bàn.
Ba mẹ Khương nói lời chúc mừng, nhà họ Hình cũng mỉm cười cảm ơn.
Hầu hết các cuộc gặp mặt của người lớn đều sẽ đề cập đến con cái của họ, mẹ Khương như cố ý lại vô tình dẫn dắt chủ đề có liên quan đến Hình Nhận, nói đây là tuổi trẻ đầy triển vọng: “Nhà anh chị thật có phúc, con cái song toàn, hai đứa nhỏ đều ưu tú như vậy.”
“Nghe U U nói, anh trai của con bé ở bên ngoài quanh năm, có phải vất vả lắm không?”
“Đứa lớn nhà em tự lập từ nhỏ, có chính kiến của mình, nhà em quản không được, cũng không muốn can thiệp vào quyết định của bọn trẻ.”
“Có ba mẹ thoáng như anh chị, đó cũng là may mắn của hai cháu.”
Ai cũng thích nghe những lời tốt đẹp, nhưng khi nói đến gia đình, vẫn phải khiêm tốn vài câu.
Mẹ Hình lắc đầu, nói rằng con trai lớn vẫn không khiến bà ấy bớt lo: “Thật ra nó cũng khá tự do, nhưng tiếc là quanh năm không về nhà, không gặp gỡ người khác, ngay cả sự kiện trọng đại của cuộc đời cũng bị trì hoãn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ rằng cả đời này vẫn còn độc thân.”
Mẹ Hình theo chồng đi làm ăn ở bên ngoài quanh năm, mỗi lần thảo luận đều là về công việc và sự nghiệp, ít khi nhắc chuyện gia đình với người khác. Nhưng dù sao bà ấy cũng là một người mẹ, mặc dù ở bên ngoài là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng nội tâm cũng sẽ thèm muốn con nít như hầu hết các bà mẹ trên thế giới.
Chủ yếu là vì trước đây không nói chuyện này với ai, lúc này mẹ Khương gợi ra chủ đề, nên bà ấy không kiềm chế được mà nhắc đến.
“Hình Nhận, thằng bé không định kết hôn sao?”
“Kết hôn?” Mẹ Hình giống như nghe được một câu chuyện cười, “Đến bạn gái còn không có thì lấy đâu ra kết hôn.”
Nếu có thể nhìn thấy con trai ở bên cạnh người khác giới thì bà ấy đã mãn nguyện lắm rồi, còn chuyện kết hôn, quả thật là hy vọng xa vời.
“Vậy tương lai cũng không có ý định luôn sao?” Mẹ Khương nghĩ đến tin tức mà mình đã thăm dò trước đó, “Sau khi tham dự hôn lễ thì sẽ tiếp tục trở về quân ngũ à chị?”
“Nghe Tiểu Nhận nói sẽ bổ nhiệm chức vụ, tạm thời vẫn chưa xác định là thành phố nào, nhưng cũng sẽ không đi quá xa.” Công lao và thành tích của Hình Nhận cũng đã đủ, đứa nhỏ này đã cống hiến tuổi trẻ của mình cho đất nước, có lẽ sắp đến lúc mang vinh quang trở về nhà.
“Vậy thì tốt quá rồi,” Mẹ Khương thuận thế tiếp tục chủ đề: “Chanh tử nhà em cũng vậy, mấy năm trước luôn tập trung cho sự nghiệp, hiện tại em và ba nó đang sầu đây.”
Mẹ Hình nhanh chóng vứt con trai ra sau đầu, cười nói: “Chanh tử giỏi giang như vậy, anh chị khiêm tốn quá rồi, thỉnh thoảng em có xem phim truyền hình mà con bé đóng.”
“Vẫn là giống anh chị, lo lắng chuyện trọng đại của con cái.”
“Chanh tử không thiếu người theo đuổi, con bé còn là sao nữ, cứ từ từ chọn, phải chọn người tốt nhất.”
Chủ đề giữa các bà mẹ thì không ai có thể chen vào, sau đó mẹ Hình bị gọi đi, thỉnh thoảng mẹ Khương lại quan sát Hình Nhận, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, mẹ Khương mỉm cười hiền hòa: “Tiểu Nhận, đã lâu không gặp.”
Hình Nhận lễ phép gật đầu: “Bác Khương.”
Chàng trai này có gia cảnh tốt, được giáo dục tử tế, phẩm chất không tồi, khuôn mặt và ngoại hình cũng vô cùng xuất sắc.
Nghĩ đến đây, mẹ Khương cố hết sức kiềm chế độ cong nơi khóe miệng: “Nghe mẹ cháu nói, cháu sắp đổi chức vụ, sau này cháu định làm việc ở đâu?”
Hình Nhận ăn ngay nói thật: “Hiện tại vẫn chưa xác định.”
Mẹ Khương không hiểu cơ chế phân bổ: “Sao vậy, là các cháu được xếp ngẫu nhiên sao?”
Hình Nhận kiên nhẫn trả lời: “Có thể tự nộp đơn và chờ xét duyệt.”
Mẹ Khương có cái hiểu có cái không: “Bác không hiểu lắm, có phải là, cháu vẫn có thể tự mình lựa chọn đúng không?”
Hình Nhận gật đầu: “Nếu bên trên đồng ý thì có thể.”
Nhận được câu trả lời như ý muốn, mẹ Khương không nhiều lời nữa, bà ấy chỉ đến hỏi thăm một chút, xem hai đứa nhỏ có duyên hay không. Mẹ Khương muốn nói cho con gái biết về chuyện bổ nhiệm chức vụ, nhưng tìm hai vòng vẫn không thấy đâu, thầm nghĩ con gái đang bận nên đành gác lại.
Bên kia, Khương Ngải Chanh đi theo giúp Hình U thay một bộ váy đơn giản.
Trên đường đi thay quần áo, Hình U nhắc đến sự kiện hoa cưới: “Chanh tử, sao mình cảm thấy quan hệ giữa cậu và anh hai không bình thường.”
Động tác của Khương Ngải Chanh khựng lại, nhanh chóng che đi sự khác thường trong mắt: “Cậu nhìn ra điểm nào?”
Hình U chỉ ra một cách chính xác: “Thế mà cậu lại để anh ấy gỡ dây chuyền xuống giúp cậu.”
Phải biết rằng, con gái đồng ý để người khác giới gỡ dây chuyền cho mình, bản thân nó đã là một chi tiết bất thường.
“Không phải là do thời gian gấp rút, nóng lòng muốn lấy chìa khóa và đôi giày sao?” Khương Ngải Chanh thuận miệng tìm lý do.
“Cậu gạt ai vậy hả?” Hình U không ngần ngại vạch trần, “Lúc đó, Mông Mông và Thanh Thanh ở ngay bên cạnh cậu, cả hai đều có thể giúp cậu.”
Tuy rằng lúc ấy Khương Ngải Chanh vội vàng muốn gỡ dây chuyền xuống, nhưng bên cạnh có rất nhiều người, chỉ cần hô một tiếng là có người giúp đỡ, nhưng Khương Ngải Chanh lại trực tiếp đồng ý cho Hình Nhận chạm vào.
“Hơn nữa, vừa rồi có nhiều người muốn hoa cưới như vậy, nhưng anh ấy chỉ đưa cho cậu.” Phân tích của cô là có cơ sở.
“Có lẽ anh ấy quen thuộc với mình hơn.” Khương Ngải Chanh tiếp tục bịa chuyện.
“Hai người rất quen thuộc sao? Không phải chỉ bảo vệ cậu mấy ngày thôi à?” Nghĩ đến đây, trong đầu Hình U dần hiện lên một ý niệm rõ ràng: “Chanh tử, cậu…”
Khương Ngải Chanh mím môi, đã chuẩn bị tốt tâm lý bị vạch trần.
Nhưng chỉ nghe cô hỏi: “Cậu cảm thấy anh hai mình thế nào?”
Khương Ngải Chanh khô khan đáp: “Khá tốt.”
Hình U đã mặc xong lễ phục màu đỏ, kéo khóa kéo bên hông, nói chuyện với người bên ngoài rèm vải: “Hình như cậu không bài xích việc tiếp xúc với anh hai mình, dù sao thì hai người đều độc thân, không ấy cân nhắc một chút đi?”
Khương Ngải Chanh gần như không đuổi kịp dòng suy nghĩ của cô, đầu óc kẹt cứng một giây: “Hả?”
“Chẳng phải người nhà cậu đang thúc thúc sao, còn nhà mình thì thúc giục anh ấy, nếu cậu không thích qua lại với những người khác, vậy chi bằng để mắt đến anh hai mình đi.” Hình U vén rèm vải bước ra ngoài, cười khúc khích với Khương Ngải Chanh, “Anh ấy trông cũng không tệ, tính tình còn khá tốt, tuy rằng hơi lớn tuổi nhưng nhìn vẫn còn trẻ, mang theo bên cạnh cũng khá nở mày nở mặt ấy chứ.”
Khương Ngải Chanh cười gượng hai tiếng: “Cậu… Là đang đẩy mạnh tiêu thụ đó hả?”
Hình U tặc lưỡi: “Không thể nói như vậy, mình đang nghiêm túc se duyên cho hai người.”
Cô nghĩ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu Khương Ngải Chanh có duyên với anh trai cô, thì chắc chắn sẽ là một người chị dâu mà cô hài lòng nhất.
Trong khi hai đương sự còn đang mơ mơ màng màng trước tình huống của mình, thì có những người đã vì chuyện này mà rầu thúi ruột.
Khi nâng ly chúc mừng, vợ chồng nhà họ Hình và con gái cố ý sang chỗ thầy Mẫn để cảm ơn, cô Mẫn lấy một phần quà ra khỏi túi, sau đó đưa cho Hình U, nói rằng đây là quà cưới mà Hứa Hàn Thiên nhờ bà ấy đưa đến hôn lễ.
Hứa Hàn Thiên không đến, nhưng quà tặng sẽ không thiếu.
Cô không có thời gian mở quà vào lúc này, Hình U đặt món quà vào khay, sau đó nhờ phù dâu xếp vào khu vực chứa quà.
*
Đám cưới diễn ra náo nhiệt từ trưa đến chiều, một số khách mời đã giải tán, chỉ còn lại người thân và bạn bè hai bên.
Chiều tối, địa điểm được chuyển vào trong nhà, khung cảnh lấy màu xanh lam làm chủ đạo, như thể bước vào khoảng trời với những ngôi sao lấp lánh, ngôi sao và mặt trăng treo ở trên cao được thắp sáng.
Khương Ngải Chanh và Tô Mông Mông cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, hai người đang ngồi trên xích đu ngoài bãi cỏ để thư giãn, không tránh khỏi việc nhắc đến Tưởng Tử Dục.
“Chị Chanh tử, anh họ của em thích chị á.” Lần đó, Tô Mông Mông trùng hợp đến nhà họ Tưởng, nghe thấy anh họ phản bác lại những quy củ mà ba mẹ anh ấy đặt ra, cuộc tranh cãi kết thúc trong bầu không khí chẳng mấy tốt đẹp.
Cô ấy cho rằng hành động của Tưởng Tử Dục là do không thể giải thoát bản thân, còn lấy chính mình và Phó Diệc Bạch làm động lực để cổ vũ anh họ vượt qua quy củ, nhưng lại nghe Tưởng Tử Dục nói rằng, Khương Ngải Chanh căn bản không đồng ý ở bên cạnh anh ấy.
Khương Ngải Chanh cầm dây xích đu, nhìn về nơi xa: “Đều đã qua rồi.”
Vào lúc này, Tô Mông Mông cũng không nói quá nhiều, ngồi được một lúc thì bị điện thoại của Phó Diệc Bạch gọi đi.
Khương Ngải Chanh ở lại, dùng lực mũi chân đong đưa xích đu, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt, Khương Ngải Chanh gần như không kịp suy nghĩ, giọng nói đã lập tức vang lên: “Hình Nhận!”
Nghe thấy tên của mình, Hình Nhận dừng chân lại, thay đổi con đường ban đầu và đi về phía cô.
Anh đến bên cạnh xích đu, một người cao cao đứng ở đó, còn người kia thong thả đong đưa xích đu. Khương Ngải Chanh không nói, Hình Nhận cũng không rời đi.
Sau một lúc, cuối cùng Hình Nhận cũng mở miệng: “Kêu anh làm gì vậy?”
“Có việc mới có thể kêu anh sao?” Những lời này của cô nghe có chút vô lý.
Hình Nhận nghiêm túc trả lời: “Không phải.”
“Em chỉ muốn hỏi…” Hàm răng xẹt qua cánh môi, Khương Ngải Chanh hoàn toàn dừng động tác đong đưa xích đu, ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải anh đã nhìn thấy rồi không?”
“Nhìn thấy gì?” Câu hỏi đột ngột khiến Hình Nhận không thể đưa ra câu trả lời.
Đôi mắt sâu thẳm lại sáng ngời vào ban đêm như thế, Khương Ngải Chanh ngoảnh mặt đi, ánh mắt nhìn bụi cỏ: “Chìa khóa đó, em giấu ở trong quần áo.”
Ở góc độ đó, nếu có thể nhìn thấy chìa khóa, vậy chẳng khác nào nhìn thấy… Ngực của cô.
Hình Nhận cụp mắt: “Xin lỗi.”
Lúc ôm Khương Ngải Chanh, anh quả thật có vô tình nhìn thấy, nhưng anh tuyệt đối không có suy nghĩ xấu.
Lời xin lỗi này có nghĩa là thừa nhận.
Hóa ra anh thật sự nhìn thấy, nhưng vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà đòi chìa khóa từ tay cô.
Khương Ngải Chanh cắn môi do dự: “Chỉ vậy thôi sao?”
Cô có vẻ không hài lòng với lời xin lỗi đơn giản này.
Hình Nhận không hiểu, anh hỏi thẳng: “Vậy em muốn anh làm gì?”
Khương Ngải Chanh: “?”
Đây có lẽ là một trong những câu nói mà các cô gái không thích nghe nhất.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay là một sự cố ngoài ý muốn, cô không trách ai cả, cô chỉ hận bản thân không giữ được lý trí, có lẽ sẽ tiếp tục phạm phải sai lầm như trước.
Bởi vì được người khác quan tâm, bảo vệ đúng lúc nên liền động lòng, nhưng thật ra đối phương chỉ coi cô là bạn.
Hình Nhận vốn là người thẳng thắn, có cái gì thì nói cái đó, những lời nói khiến cô rung động thật ra chỉ là cách mà Hình Nhận giải thích câu hỏi.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tâm trạng của Khương Ngải Chanh không ngừng tuột dốc, từng chút từng chút một: “Không, nó vốn là một sự cố ngoài ý muốn, không liên quan đến anh.”
Là cô tự đâm sầm vào người anh, là cô tự muốn thích, muốn trách thì trách sự tự chủ của cô quá kém, không kìm nén được tâm tư.
Khương Ngải Chanh buông tay khỏi dây xích đu, sau đó đứng dậy: “Xin lỗi nhé, làm mất nhiều thời gian của anh như vậy, em đi trước.”
Câu nói này của cô mang hai nghĩa, không chỉ đề cập đến hôm nay.
Khương Ngải Chanh bước đi một cách thoải mái, biến mất khỏi tầm mắt của Hình Nhận mà không quay đầu lại.
Hình Nhận nhíu mày, anh có thể cảm nhận được Khương Ngải Chanh giống như đột nhiên tức giận? Nhưng cô lại không có vẻ gì là tức giận, nhìn biểu cảm hình như là không vui.
Hình Nhận sải bước đuổi theo hướng Khương Ngải Chanh rời đi, nhưng không tìm thấy Khương Ngải Chanh, mà lại đụng phải em gái của mình.
Hình U vốn định ra ngoài hít thở không khí, nào ngờ thu hoạch được niềm vui bất ngờ.
Trước đây là do lối suy nghĩ cố định làm vướng bận, nên không nghĩ mối quan hệ giữa hai người theo hướng đó, mãi cho đến hôm nay đột nhiên nảy ra ý tưởng ghép đôi, Hình U mới càng ngày càng cảm nhận được sâu sắc.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Khương Ngải Chanh, cô đã hoàn toàn chắc chắn.
Cô đi đến trước mặt Hình Nhận, trịnh trọng nói: “Anh hai, nếu anh thích Chanh tử thì phải theo đuổi.”
“Thích?” Hình Nhận dường như nghe thấy một từ ngữ xa lạ đến nỗi không thể hiểu được ý nghĩa.
“Đúng thế, anh bảo vệ Chanh tử, chăm sóc Chanh tử, còn đối xử đặc biệt với cậu ấy như vậy, không phải là vì thích sao?” Hình U đi thẳng vào vấn đề, nhưng vào thời khắc mấu chốt mới nhớ ra anh trai nhà mình là đầu gỗ chính hiệu, “Suýt chút nữa quên mất, có phải anh không hiểu thế nào là thích hay không?”
Hình U hận không thể biến thành bậc thầy tình cảm, “Em hỏi anh nhé, khi không gặp được Chanh tử, anh có nghĩ đến cậu ấy không?”
Hình Nhận thản nhiên nói: “Có nghĩ đến.”
Cô lại hỏi: “Nếu Chanh tử thích món đồ đó, có phải anh sẽ lập tức cầm đến trước mặt cậu ấy, dỗ dành cậu ấy vui vẻ?”
Hình Nhận không hề do dự: “Nếu anh có, hoặc em ấy muốn, anh sẽ cho.”
Hình U hài lòng gật đầu, tiếp tục tra khảo: “Vậy anh có hy vọng sau này sẽ thường xuyên làm bạn với cậu ấy không?”
“…” Hình Nhận ngập ngừng, im lặng.
Phản ứng này khiến Hình U nhíu mày khó hiểu: “Anh không muốn?”
Hình Nhận phản bác: “Không phải.”
Chỉ là anh phát hiện, không cần trả lời, anh cũng đã hiểu ý nghĩa của từ “Thích” rồi.
Một lúc sau, Hình Nhận hỏi thẳng: “Theo đuổi như thế nào?”
Hình U sợ anh không hiểu kịch bản phức tạp, nên chỉ dạy đơn giản: “Hãy đối xử tốt với cậu ấy, chủ động tỏ tình với cậu ấy.”
Hình Nhận dường như đã nghe hiểu, không hỏi thêm câu nào khác, trước khi rời đi, anh còn cảm ơn cô em gái nhỏ của mình.
Sau khi tìm kiếm một vòng, Hình Nhận lại tìm thấy Khương Ngải Chanh ở vị trí ban đầu, cô đang ngồi một mình trên xích đu, không hề đong đưa mà tựa đầu vào bên cạnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hình Nhận bước từng bước về phía cô.
Cho đến khi bước chân của anh dừng lại, Khương Ngải Chanh cuối cùng cũng nhận ra đôi chân dài thuộc về ai trong tầm mắt của mình.
Một giọng nam chân thành vang lên trong không gian yên tĩnh: “Bảo vệ em, chăm sóc em, đối xử tốt với em.”
Lời nói đột ngột khiến Khương Ngải Chanh kinh ngạc ngẩng đầu.
Hình Nhận tiếp tục nói: “Không gặp em sẽ nghĩ đến em, có thể cho em những thứ em thích, anh hy vọng có thể thường xuyên đồng hành cùng em trong tương lai.”
Khương Ngải Chanh nắm lấy dây xích đu, ngây ngốc nhìn anh.
“Tinh Tinh nói, cái này gọi là thích.” Đôi mắt của Hình Nhận sáng ngời và kiên định, lần đầu tiên hiểu được lòng mình, anh gấp gáp muốn nói cho người con gái ấy biết: “Cho nên, anh thích em.”
Hai người nhìn nhau, bên tai là tiếng gió vi vu.
Hình Nhận không vội vàng hay hấp tấp, mà là chân thành nhìn người con gái mình thích, lặng lẽ, nghiêm túc chờ đợi đáp án của cô.
Một lúc lâu sau, Khương Ngải Chanh mở bàn tay ra, đưa chiếc còi nằm trong lòng bàn tay lên miệng, nhẹ nhàng thổi.
Khi tiếng còi vang lên, Hình Nhận đi đến bên cạnh cô.
*
Hôn lễ chính thức kết thúc, Hình U mệt mỏi cả ngày đến không thở nổi mà nằm phịch xuống giường. Cô rất tò mò về suy nghĩ trong lòng của Khương Ngải Chanh, nhưng cân nhắc đây là thời gian nhạy cảm, tạm thời không nhắc đến.
Minh Trầm uống rượu ở bên ngoài, lúc trở về phòng thì cả người nồng nặc mùi rượu, sau đó đi phòng tắm xối nước cả buổi.
Hình U sợ anh say rồi ngất xỉu ở bên trong, cô bước đến gõ cửa, đột nhiên có một bàn tay đưa ra kéo cô vào.
Nước xung quanh bắn tung tóe, Hình U kêu lên theo bản năng: “Minh Trầm!”
“Sai rồi, là chồng.”
Đến hơn nửa đêm, Minh Trầm đích thân dạy cô sửa lại xưng hô của mình, đồng thời liên tục lặp đi lặp lại để cô khắc sâu vào trí nhớ.
Hôn lễ được chuẩn bị cả năm trời quả nhiên không làm người ta thất vọng, ảnh chụp tại hiện trường hôn lễ được đăng tải lên mạng, fan hâm mộ không ngừng cảm thán độ kỳ công này.
Chủ đề về hôn lễ của “Nam Trầm Bắc U” phổ biến ở trên mạng một thời gian, fan hâm mộ bắt đầu thúc giục hai người tham gia chương trình tạp kỹ dành cho vợ chồng.
Show truyền hình dành cho vợ chồng thật sự đã gửi thư mời, nhưng Hình U không có ý định xuất hiện trên màn ảnh của show giải trí nữa, Minh Trầm cũng giống như cô trở về trạng thái ban đầu, từ chối mọi chương trình tạp kỹ và chỉ nghiêm túc đóng phim.
Kể từ đó, cả hai hiếm khi đăng tải những nội dung giải trí hay liên quan đến chuyện tình cảm, tất cả bài đăng mới đều mang tính chất công việc nghiêm túc.
Cho đến một ngày nọ của một năm sau, hình ảnh Minh Trầm và Hình U xuất hiện tại bệnh viện bị người qua đường chụp được bay thẳng lên hot search, số lượng bình luận tăng đến chóng mặt, phỏng đoán có số lượt thích cao nhất được đẩy lên đầu:【Đại Cẩu Cẩu dẫn Tiểu Khổng Tước đi bệnh viện? Không phải là đi khám thai đó chứ?】
Câu này giống như đã từng nghe qua, cư dân mạng thích đào thông tin đã tìm ra bài đăng Hình U đến bệnh viện lấy máu ngay sau khi trở về nước, một trong số đó là:【Anh trúc mã dẫn tiểu thanh mai đi bệnh viện? Không phải là đi khám thai đó chứ?】
[Không thể nào không thể nào, có khi nào là hiểu lầm không trời] [Nhất định là thật! Nam Trầm Bắc U sẽ không làm người ta thất vọng] [Kết hôn, sinh con, hợp pháp]Phỏng đoán ban đầu là không có cơ sở, nhưng phỏng đoán hiện tại thì vô cùng hợp lý.
Fan sự nghiệp thì thúc giục hai người làm việc, còn fan CP thì mong chờ một sinh mệnh mới chào đời. Cuối cùng, Minh Trầm đã đăng một bài lên Weibo:【Đó là sự thật, cảm ơn mọi người nhiều @Stella – Hình U】
Nhìn CP thanh mai trúc mã mà mình ship mười mấy năm trời kết hôn rồi sinh con, giống như theo dõi một bộ phim truyền hình dài tập, thậm chí một số fan CP còn đăng bài review ngắn lên mạng, nội dung và hình thức có thể so sánh với cảm xúc sau khi xem một bộ phim truyền hình.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, sánh bước bên nhau, trở thành huyền thoại trong chính lĩnh vực của mình, là hai đỉnh núi tương phùng.
Câu chuyện về Nam Trầm Bắc U, sẽ không bao giờ kết thúc.
|HOÀN TOÀN VĂN|
——————–
Yaaaa hoàn truyện rồiiii ((o(*>ω<*)o)) Vì một số lý do cá nhân nên bây giờ mình mới đăng được T^T
Cảm ơn các tình yêu đã ủn mông hết mình trong khoảng thời gian bộ truyện được edit <333
Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã beta lỗi type, góp ý thân thiện và bỏ qua những sai sót ngu ngốc trong lúc edit của Nơ <333
Nếu mọi người yêu thích truyện thì hãy vào page Châu Về Hợp Phố và Phường Hoan Ca để lại reveiw của mọi người về truyện nha ~
Nơ cảm ơn và yêu mọi người rất nhiềuuu ꉂ(ˊᗜˋ*)♡