Hàn Phong bất lực nhìn cậu bằng ánh mắt nuông chiều, hắn cất điện thoại lên kệ tủ cạnh bên chỗ cậu. Sau đó nhân cơ hội hôn trộm người thương nhiều cái, còn lưu manh lấy luôn nụ hôn đầu đời của người ta trong thầm lặng.
Càng hôn thì hắn lại càng quá phận, nhìn đến xương quai xanh trắng nõn kia, Hàn Phong khó mà kìm lòng nổi. Hắn làm đủ thứ lên đó, chiến tích để lại là một vết nhỏ xinh trên xương quai xanh.
Để rồi trước khi nhắm mắt lại bình tâm, hắn căn nhẹ lên chiếc má bánh bao mà mình mong muốn từ lâu. Nhìn một lượt chiến tích của bản thân xong hắn mới hài lòng đi ngủ. Đúng lúc này Mộc Hạ lại ôm ngang người hắn, nhân cơ hội này tuy ngại ngùng trong hạnh phúc nhưng Hàn Phong vẫn tranh thủ xoay người ôm chầm lấy cậu.
Hắn bao bọc vật nhỏ nhà mình trong lồng ngực, trên mỗi hắn nở nụ cười rất tươi. Không lâu sau hắn chìm vào giấc ngủ, Mộc Hạ vẫn ôm chặt vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc kia không buông.
“Ngủ ngon người thương của tôi”
Đêm dài không mộng mị trôi qua, rất nhanh trời cũng đã sáng. Hai thân ảnh một lớn một nhỏ vẫn ôm nhau ngủ nướng ngon lành trên giường. Tiếng gõ cửa thúc giục của Trí Khanh và Thảo Anh chợt vang lên ngoài cửa làm hai con người đang ngon giấc bên trong khẽ tỉnh giấc.
Mộc Hạ là người ngọ nguậy đầu tiên và ngay sau đó cậu khẽ dụi mắt mà tỉnh giấc, nhưng chưa dụi được bao lâu thì có một bàn tay to giữ lấy tay cậu. Giọng điệu nhẹ nhàng, ôn nhu mà nhắc nhở.
“Đừng dụi sẽ không tốt cho mắt, dậy thôi nào. Tôi giúp cậu vệ sinh cá nhân nhé”
Mộc Hạ như một đứa trẻ, ngoan ngoãn mà gật đầu. Trong cơn lơ mơ chỉ thấy hai tay cậu dang ra hướng về phía người đã đứng dậy trước mắt mà đòi bế.
“Phong Phong à, bế Mộc Hạ đi”
Hàn Phong ôm tim mà khụy xuống, thâm tâm hắn đang kêu gào dữ dội về độ đáng yêu vô đối này của người thương.
*Dễ thương quá, cứ cái đà này thì mình không chịu nổi mất. Phạm quy quá rồi Hạ Hạ à*