Vu Phong tức giận nói:
– Đúng, ta không phục đấy, thì sao? Không phải nói hệ Khống Chế khắc hệ Cường Công sao? Có bản lĩnh thì bảo hắn đánh với ta, nếu thắng thì ta sẽ phục không nói bất cứ lời gì nữa, cũng thừa nhận luôn tư cách ứng cử chức lớp trưởng của hắn.
– Ngươi câm đi, giỏi thì đánh với ta này, có bản lĩnh thì theo ta đến Đấu Hồn Khu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenfull.com
Hai mắt Vương Đông muốn phun ra lửa, hắn rít rào từng câu, hồn lực trên người đã rục rịch muốn xuất động.
– Đủ rồi.
Giọng nói đầy uy nghiêm mang theo dao động Hồn Lực mãnh liệt vang lên, áp chế khiến cả hai ngậm miệng lại.
– Ngồi xuống hết cho ta.
Lúc này Vu Phong và Vương Đông mới miễn cường ngồi xuống chổ của mình.
Vương Ngôn trầm giọng nói:
– Nếu đã có người bất đồng ý kiến vậy thì biểu quyết đi. Nếu số người không đồng ý nhiều hơn một nửa thì ta sẽ gạt tên hắn, giờ ai không đồng ý giơ tay lên.
Nếu là Chu Y, bà tuyệt đối sẽ không làm chuyện vớ vẩn này, nếu có ai ý kiến cũng chả được gì, thậm chí bà còn trực tiếp cho Hoắc Vũ Hạo làm lớp trưởng luôn, không phục thì trừng phạt, thủ đoạn tuyệt đối cứng rắn.
Nhưng Vương Ngôn thì khác, hắn là một lão sư thiên về lý luận, tính cách cũng ôn hòa, dĩ nhiên năng lực kiểm soát học viên không bằng Chu Y rồi.
Vương Ngôn vừa dứt lời, không biết có phải số đệ tử ghen tị với Hoắc Vũ Hạo nhiều quá hay bị ảnh hưởng của Vu Phong mà gần như hai phần ba đệ tử đều giơ tay lên, chỉ có một số ít đệ tử lớp Một ngày trước và một số người tính tình trầm ổn là không.
Các đệ tử có thể vào học ở học viện Sử Lai Khắc đều là những thiên tài nổi bật, có ai mà không kiêu ngạo cơ chứ? Mà trong lớp, hầu như đều là Đại Hồn Sư trở lên, giờ bắt bọn họ phải nhận một Hồn Sư Nhất Hoàn làm lớp trưởng làm sao mà có người đồng ý?
Vương Ngôn dĩ nhiên không đoán trước mọi chuyện lại diễn ra thế này, nhất thời ngây người không biết giải quyết thế nào, còn Vương Đông đã giận đến tái mặt, hai tay nắm chặt định đứng lên làm một trận nữa thì bị Hoắc Vũ Hạo kéo lại.
Vu Phong đắc ý nói:
– Vương lão sư, hơn xa một nửa rồi, làm ơn xóa tên của hắn đi.
Vương Ngôn hết sức khó xử, hắn đã dạy không ít đệ tử nhưng tình huống như thế này là lần đầu tiên xảy ra trong lớp hắn. Hơn nữa ban nãy chính miệng hắn đã nói, giờ đâm lao thì phải theo lao, chỉ còn cách áy náy nhìn Hoắc Vũ Hạo. Khi hắn chuẩn bị mở miệng tuyên bố Hoắc Vũ Hạo mất tư cách tranh chức lớp trưởng thì Hoắc Vũ Hạo lại chậm rãi đưa tay lên.
Từ lúc Vu Phong ý kiến đến giờ, nhìn bên ngoài, Hoắc Vũ Hạo không có chút biểu cảm nào, thậm chí còn giữ được bình tĩnh mà kéo Vương Đông lại. Nhưng thực thế, trong lòng hắn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Vương Ngôn nói:
– Vũ Hạo, có gì cứ nói đi.
Hoắc Vũ Hạo chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn Vu Phong một cái, rồi bình thản nói, tốc độ nói chuyện thậm chí còn chậm hơn so với bình thường.
– Vương lão sư, ý kiến của Vu Phong đệ tử đã nghe rõ. Bạn ấy nghi ngờ tư cách của đệ tử không đủ để tranh chức lớp trưởng vậy thì trước khi ngài tuyên bố đệ tử mất tư cách, đệ tử chấp nhận lời khiêu chiến của Vu Phong. Nếu đệ tử thắng, thì xin mọi người biểu quyết lại một lần nữa.
Giọng nói của hắn hết sức bình tĩnh, nhưng khi hắn vừa dứt lời, cả lớp học liền lặng ngắt như tờ.
Cả Đái Hoa Bân và Chu Lộ ngồi phía sau hay Vu Phong đều kinh ngạc ngẩn người. Bọn họ không ai có thể ngờ Hoắc Vũ Hạo lại dám ứng chiến với Vu Phong.
Vũ Hồn của Vu Phong chính là Hồng Long, xét về phẩm chất, tuy kém hơn Bạch Hổ của Đái Hoa Bân và Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông nhưng chỉ kém một chút xíu mà thôi. Hơn nữa cô bé còn có hai cái Hồn Hoàn trăm năm phẩm chất không tệ, và hồn lực cũng đã đạt đến cấp hai mươi lăm. Bất kể xét về mặt nào cũng hơn xa Hoắc Vũ Hạo a! Chỉ riêng việc đội của cô bé không đạt được thứ hạng cao trong kỳ sát hạch, mà cô bé vẫn có thể trở thành đệ tử hạch tâm là đủ hiểu. Trong mắt các lão sư ở học viện Sử Lai Khắc, tiềm năng của Vu Phong vô cùng lớn.
Hoắc Vũ Hạo mặc dù là Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế nhưng lại là hệ Tinh Thần, hồn lực mấp mé cấp mười bảy mười tám, Hồn Hoàn đầu tiên lại còn là Thập niên Hồn Hoàn, xét về góc độ gì cũng kém hết sức kém, nên không ai nghĩ hắn có thể thắng Vu Phong cả.
Đôi mắt Vương Đông khẽ nhíu lại, hắn nhìn ánh mắt đầy bình tĩnh của Hoắc Vũ Hạo rồi suy nghĩ một lúc, sau đó thở dài gật đầu nói:
– Được rồi, đã thế thì ta cho phép các ngươi đến Đấu Hồn Khu, bất quá, để công bằng… mà thôi, gọi đây là một lần đánh cược đi. Nếu Vu Phong thắng thì hủy tư cách ứng cử của Hoắc Vũ Hạo, còn Hoắc Vũ Hạo thắng thì ngược lại. Hôm nay ta sẽ phá lệ một lần, tất cả đứng dậy, chúng ta đi Đấu Hồn khu.
Đối với yêu cầu đánh cuộc kia, Vu Phong cũng không có ý kiến gì, vì trong danh sách kia còn có Đái Hoa Bân và Vương Đông, xác suất cô bé được lựa chọn cực thấp, huống chi, cô bé không tin mình sẽ thua tên Hoắc Vũ Hạo chết tiệt chỉ có một Hồn Hoàn kia.
Sau khi thoáng ngây người vì kinh ngạc, Vu Phong lại liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ khinh thường, các học viên cũng bắt đầu nối đuôi nhau ra khỏi phòng, lúc Vu Phong đi ngang Hoắc Vũ Hạo còn thấp giọng nói:
– Hôm nay ta nhất định sẽ đánh cho người bò lăn bò càng.
Hoắc Vũ Hạo liếc nhìn vị Hồng Long Chiến Hồn Sư tính tình như con trai này một cái rồi cũng xoay người đi ra ngoài.
Hôm nay, những chuyện hắn phải biết thật sự đã quá nhiều rồi, càng biết hắn càng nhận ra, bản thân mình không thể yếu đuối nhát gan, nếu cứ như vậy để mất tư cách lớp trưởng thì sao này mãi mãi không thể ngẩng cao đầu trong lớp học này được. Điều này cũng ảnh hưởng rất nhiều đến tâm cảnh của mình. Cho nên, hắn quyết định ứng chiến, dù thua cũng phải chiến. Thất bại cũng ra dáng một thằng con trai, nếu giờ hắn không dám đáp ứng lời khiêu chiến của Vu Phong thì sao này hắn dựa vào cái gì để đi báo thù?
Tất cả các học viên của ban Một đều đã vào Đấu Hồn Khu, đương nhiên phí vào cửa của bọn họ đều là Vương Ngôn trả. Và hôm nay, ngoại trừ các để tử này cũng không còn ai đến xem thi đấu nữa, trận đấu này cũng là trận đấu đầu tiên của cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vu Phong tại Đấu Hồn Khu của học viện Sử Lai Khắc.
Vương Đông vẫn luôn đi theo sát Hoắc Vũ Hạo, nhưng hắn hoàn toàn im lặng, không hỏi hay nói bất cứ gì, hắn biết tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo hôm nay như thế nào, đã không thể làm đệ tử hạch tâm còn gặp phải tình huống này, cũng dễ hiểu tại sao Hoắc Vũ Hạo không tiếp tục chịu đựng nữa mà lựa chọn ứng chiến chứng minh thực lực của mình.
Còn Tiêu Tiêu cũng không ngoại lệ, ánh mắt của cô bé luôn dán chặt vào người Hoắc Vũ Hạo, trong mắt cô bé, người đồng đội này không còn là một thiếu niên nữa mà là một chàng trai thực thụ, một chàng trai có gan đối mặt với mọi thử thách. Đối mặt với một chuyện không có khả năng, biết sẽ thất bại mà vẫn ứng chiến, liệu có bao người dám làm?
– Cá cược, cá cược đây. Ta làm nhà cái, các ngươi thoải mái đặt cược. Hoắc Vũ Hạo đặt một ăn mười, Vu Phong đặt mười ăn một.
Cường Công hệ Chiến Hồn Sư Chu Tư Trần, người có vũ hồn Bảo Điển đột nhiên hét lớn. Lão sư Vương Ngôn đã dẫn Hoắc Vũ Hạo và Vu Phong vào bên trong Đấu Hồn Tràng rồi nên ở đây không còn ai quản bọn họ nữa.
– Ta đặt Vu Phong một trăm kim hồn tệ.
Đái Hoa Bân là người đầu tiên lên tiếng, sau đó bước đến trước mặt Chu Tư Trần lấy ra một túi tiền nặng trịch.
Cơ mặt Chu Tư Trần giật giật một chút, hắn run rẩy nói:
– Không cần phải ác vậy chứ?
Đái Hoa Bân khinh thường nói:
– Dám làm nhà cái mà không có dũng khí thu tiền sao? Nếu không thì đừng mở cá cược làm gì.
Chu Tư Trần bị lời nói khích của Đái Hoa Bân, giận dữ nói:
– Nhận thì nhận, ta sợ ngươi sao? Ngươi thắng thì ta trả ngươi mười kim hồn tệ thôi chứ gì? Còn ai nữa không, bao nhiêu cũng nhận hết.
Bất quá, mọi chuyện sau đó lại làm hắn khóc không ra nước mắt. Đa số đệ tử đến cược đều đặt vào Vu Phong. Thực lực cả hai chênh lệch quá lớn, căn bản không ai xem trọng Hoắc Vũ Hạo, cho dù tỉ lệ đặt cược có cao đến thế nào cũng không có ai hứng thú cược.
Sắc mặt Chu Tư Trần càng lúc càng khó coi, nhưng hắn đã mạnh miệng nói rồi, làm sao còn gỡ gạt được gì nữa. Ngay lúc vẻ mặt Chu Tư Trần đã gần đen như đáy nồi thì một giọng nói vang lên làm lòng hắn hết sức vui sướng.
– Ta đặt Hoắc Vũ Hạo, một ngàn kim hồn tệ.
Người đến trước mặt hắn đưa ra kim phiếu được chế tạo hết sức tinh xảo chính là Vương Đông.
Tiêu Tiêu đi theo Vương Đông, cũng đưa ra một tờ kim phiếu y hệt.
– Ta cũng đặt một ngàn.
Nghe hai người kia nói xong, Chu Tư Trần như người sắp chết đuối vớ được cọc, tổng số tiền các đệ tử khác đặt cược cũng vừa đúng hai nghìn kim hồn tệ, bằng với số tiền của Vương Đông và Tiêu Tiêu. Nói cách khác, nếu Hoắc Vũ Hạo có thua, nhà cái cũng không tốn đồng nào, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải khó khăn. (DG: ông TG có lộn ko chời, đặt 2k thì chỉ phải trả 200 thôi mà =.=, nó còn lời cả đống…)
– Chúng ta đặt Hoắc Vũ Hạo năm mươi kim hồn tệ.
Hai giọng nói thanh thúy đồng thời vang lên khiến Chu Tư Trần giật mình, không ngờ còn có người dám đặt tiền vào Hoắc Vũ Hạo. Hắn ngước mặt lên nhìn mới thấy hai người ấy đang từ phía sau Vương Đông và Tiêu Tiêu bước đến, cả hai không ai xa lạ chính là tỷ muội Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc.
Hai tỷ muội mỉm cười chào Vương Đông rồi lấy ra năm mươi kim hồn tệ.
– Ta cũng đặt năm mươi kim hồn tệ nữa.
Thêm một giọng nói khác vang lên, lần này làm Chu Tư Trần trợn tròn mắt, bởi vì, người này lại là huynh đệ tốt của hắn, người có vũ hồn Quang Nhẫm Nhiễm Chung, Tào Cẩn Hiên. Người này trong trận chiến với ba người Hoắc Vũ Hạo, đến cả Hồn Kỹ còn chưa kịp sử dụng đã bị Linh Hồn Trùng Kích đánh ngất.
– Cẩn Hiên, ngươi làm cái gì đấy?
Chu Tư Trần nghi ngờ hỏi.
Tào Cẩn Hiên cười cười nói:
– Ta biết ngươi có tiền, ta cược chút ít không được sao?
Chu Tư Trần nghi ngờ lại hỏi tiếp:
– Ta không tin, trước giờ ngươi có làm chuyện gì không có lợi đâu.
Tào Cẩn Hiên nhìn nhìn xung quanh rồi nói:
– Ngươi để ý làm gì, ta đặt có năm mươi kim hồn tệ, nhiêu đây cũng không nhiều nhặn gì. Bất quá, ta nhắc ngươi một chút, nếu chẳng may Hoắc Vũ Hạo thắng, ngươi phải phá sản a. Một đền mười, hai ngàn kim hồn tệ chính là hai vạn a. Ngươi có nhiều tiền vậy sao?
– Ách…
Nghe huynh đệ tốt của mình nhắc nhở, trên trán Chu Tư Trần liền chảy đầy mồ hôi lạnh. Đúng a, vạn nhất Hoắc Vũ Hạo thắng thì sao đây? Vương Đông và Tiêu Tiêu mỗi người một ngàn, nhân cho mười, ôi trời ơi là một con số khủng bố!
– Vương Đông, Tiêu Tiêu hai ngươi có muốn giảm bớt một chút không?
Vương Đông nói:
– Ngươi nói bao nhiêu cũng nhận, bọn ta tin tưởng Vũ Hạo, ta không sợ thua, ngươi sợ cái gì?
Hắn nói xong liền cùng Tiêu Tiêu tìm một chổ trống ngồi xuống.
Nhìn bóng lưng bọn hắn, Chu Tư Trần tức giận nói:
– Hừ, để xem lúc các ngươi thua sẽ khóc như thế nào đây. Hoắc Vũ Hạo thắng được Vu Phong mới là lạ. Chênh lệch lớn thế cơ mà. Bất quá, tỷ lệ này hình như ta đặt hơi bị hố, phải chi ta biết kiềm chế một chút là có chút tiền lời rồi.
Tào Cẩn Hiên vỗ vỗ vai hắn, đồng cảm nói:
– Kích động là ma quỷ a!
Trong lúc bọn họ ồn ào trên khán đài, Hoắc Vũ Hạo và Vu Phong đã vào bên trong Đấu Hồn Tràng, vì để an toàn nên hôm nay Vương Ngôn tự mình làm trọng tài cho bọn họ.
Vừa bước vào Đấu Hồn Tràng, Vương Ngôn đã nghiêm túc nói:
– Ta nhắc nhở các ngươi một lần nữa, đây chỉ là luận bàn, các ngươi có thể thẳng tay công kích nhưng tuyệt đối không được làm đối thủ mình bị tàn phế hay tương tự như thế. Hiểu chưa? Nếu ta thấy một bên đã chiếm ưu thế tuyệt đối sẽ lập tức dừng trận đấu.
Hoắc Vũ Hạo và Vu Phong đồng thời gật đầu. Vũ Phong tự tin nói:
– Vương lão sư, thế chẳng nhẽ ngài muốn trận đấu vừa bắt đầu vài giây đã phải kết thúc sao?
Nói xong cô bé liền xoay người bước thẳng ra sàn đấu, tuy chỉ mới mưới hai tuổi nhưng rõ ràng Vu Phong dậy thì sớm hơn so với những cô bé đồng trang lứa, dáng người cao ráo xinh xắn. Có điều tính cách của cô nàng còn dã man hơn những nam sinh bình thường.
Hoắc Vũ Hạo cũng từ từ đi ra, Vương Ngôn quay sang nhỏ giọng dặn dò:
– Nếu cảm thấy không được thì đừng miễn cưỡng bản thân, đôi khi nhẫn nhịn không phải là yếu kém.
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy sự quan tâm của Vương Ngôn dành cho mình nên quay sang gật đầu một cái rồi từ từ lui về sau. Hắn biết Vương Ngôn nói thế là có ý tốt, nhưng trong lòng hắn đã quyết, nhất định sẽ không lùi bước.
Lát sau, khoảng cách của hai bên đã kéo dãn ra chừng trăm mét.
Vương Ngôn đứng ở giữa, hai tay giang ngang, thấy cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng mới vỗ bốp một cái, đồng thời quát to:
– Bắt đầu.
Vu Phong nháy mắt liền di chuyển, mái tóc màu đỏ dưới tốc độ nhanh như chớp của cô bé trông như một luồng sáng đỏ đang bay về hướng Hoắc Vũ Hạo. Đôi chân thon dài sải từng bước, tích tắc sau đã đi được hơn chục thước.
Mặc dù cô bé chạy như điên nhưng trên người cũng xuất hiện từng mảng vảy rồng, từ xa đã mang đến một áp lực dũng mãnh.
Điều khiến những người bên ngoài giật mình kinh ngạc chính là, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không nhúc nhích, ngược lại còn nhắm mắt đứng yên một chổ như đang minh tưởng vậy.
Trên khán đài đã hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều tập trung quan sát diễn biến dưới sàn đấu, trong đó người tập trung nhất ngoài Vương Đông và Tiêu Tiêu, dĩ nhiên còn có “nhà cái” Chu Tư Trần.
Tào Cẩn Hiên cũng đang chăm chú quan sát sân đấu, nhưng khác với đại đa số mọi người ở đây, hắn không nhìn Vu Phong mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào Hoắc Vũ Hạo, nhất cử nhất động của hắn đều không bỏ qua.
Đúng như Chu Tư Trần đã nói, Tào Cẩn Hiện đặt cược vào Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không phải là xúc động nhất thời, cũng không vì tham lam tỷ lệ đặt cược cao kia mà có ý đồ của riêng hắn.
Trong đội ngũ của Chu Tư Trần, nhân vật trung tâm thật ra chính là Tào Cẩn Hiên, vũ hồn Quang Nhẫm Nhiễm Chung của hắn là Khí Vũ Hồn cực kỳ hiếm thấy, hắn có thể điều kiển được dòng lưu chuyển thời gian. Nhóm bọn họ có thể liên tục chiến thẳng lọt vào top bốn, công lao lớn nhất là của Tào Cẩn Hiên. Hơn nữa, hắn và Hoắc Vũ Hạo đều là Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế nên hiểu biết so với những người khác càng nhiều hơn.
Lần giao đấu trước, hắn thậm chí không kịp sử dụng một cái Hồn Kỹ nào, rất nhiều người đều cho đấy là công lao của Vương Đông. Nhưng bản thân Tào Cẩn Hiên hoàn toàn chắc chắn, đó là một dạng công kích tinh thần, cho dù Vương Đông có trợ giúp, nhưng chủ công vẫn là Hoắc Vũ Hạo. Quan trọng hơn, hắn đã có chuẩn bị ứng phó với kỹ năng công kích từ xa này, bầu không khí xung quanh hắn lúc đó đã bị khống chế vặn vẹo đủ chiều, điểm này rất khó nhận biết bằng mắt thường, tuy nhiên Quang Nhẫm Nhiễm Chung có thể khiến thời gian vặn vẹo nhưng cũng không thể chặn đứng được tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo. Thế nên, Hoắc Vũ Hạo chỉ cần một chiêu đã đạt được mục đích, còn hắn một cơ hội trở mình cũng không có. Điều này làm Tào Cẩn Hiên càng thêm hứng thú với Hoắc Vũ Hạo.
Hắn là người có trí tò mò rất cao, Hoắc Vũ Hạo chỉ có Thập niên Hồn Hoàn thôi, nên hắn thật sự muốn biết rốt cuộc Hoắc Vũ Hạo đã công kích như thế nào. Lẽ ra hắn phải chỉ có một cái Hồn Kĩ, chả nhẽ nó lại có đến hai công dụng? Nhưng một Hồn Kĩ có hai công dụng chỉ có thể xuất phát từ Hồn Hoàn mười vạn năm thôi…
Bởi vậy, cho dù tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hoắc Vũ Hạo sẽ thua, nhưng hắn thì ngược lại, thậm chí lòng tin của hắn cho với Vương Đông và Tiêu Tiêu còn muốn nhiều hơn. Đôi khi, đối thủ còn hiểu rõ mình hơn là đồng đội luôn kề vai sát cánh nữa.
Dưới sàn đấu, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, Vu Phong thấy Hoắc Vũ Hạo không có chút động tĩnh gì lại càng đề cao cảnh giác. Cô bé đã tính toán, chỉ cần tránh cái kỹ năng công kích tinh thần kia là được. Nhưng thực tế, ngoại trừ Vương Đông và Tiêu Tiêu, không ai có thể ngờ, Hồn Kĩ chủ yếu và hắn thường sử dụng nhất lại chính là Tinh Thần Tham Trắc.
Mắt thấy khoảng cách song phương chỉ còn không đến năm thước, Vu Phong liền dẫm một chân xuống đất lấy đà phóng lên, cả người cô bé bây giờ như một mũi tên nhọn vụt một cái bay thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.
Cùng lúc đó, Hoắc Vũ Hạo rốt cục cũng có hành động, cả người hắn lách sang bên trái tránh né công kích của Vu Phong. Đồng thời tung một cước vào vùng bụng của cô bé.
Vu Phong vừa bay đến trông thấy thế liền giơ hai tay lên bổ xuống bả vai của Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo nhờ tinh thần dò xét đã quá rõ ràng quỹ tích chuyển động của cô bé, nên cô bé vừa chuẩn bị hắn đã né sang hướng khác rồi, chân phải của hắn lại đá tiếp một cái nữa, đúng ngay vị trí có sự phòng ngự yếu nhất của Vu Phong.
Mặc dù Vu Phong hết sức tin tưởng vào khả năng của mình, nhưng lúc này lại cực kỳ khó chịu, cô bé hoàn toàn không muốn bị Hoắc Vũ Hạo đánh trúng. Lúc này cô bé chỉ có thể cố gắng hết sức vặn người trên không trung, nhưng hướng bay đã định, làm sao mà thay đổi được.
Nào ngờ, một cước của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dừng lại trên không trung, chân trái bước về trước độ chừng nửa thước, lúc này chân phải hắn mới tung cước, bất ngờ trúng vào cái mông đang vểnh cao của Vu Phong.
Trên cơ thể, bàn tọa gần như là vị trí trung tâm, nên khi cô bé bị đánh trúng, trọng tâm lập tức bị phá vỡ. Vu Phong lúc này đang cố gắng xoay người trên cao cũng hét lên một tiếng kinh hãi, tay trái chống xuống đất, cô bé muốn tìm chổ tựa để khống chế lại cơ thể của mình. Nhưng, Hoắc Vũ Hạo sau khi tung cú đá lại lập tức thay đổi động tác, chân trái chạm đất lấy đà nhảy ra ngoài tránh xa Vu Phong. Từ khi bắt đầu đến giờ hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng mọi diễn biến bên ngoài hắn còn rõ ràng hơn so với quan sát bằng hai mắt nữa.
Tay trái của Vu Phong vừa chạm xuống đất thì Hoắc Vũ Hạo lại đến, chân phải hắn bước một bước dài về trước, chân đá đổi thành chân trái, một cước tung thẳng vào cái eo nhỏ của Vu Phong.
Vu Phong đương nhiên không thể để hắn dễ dàng công kích mình như vậy, cô bé vội vàng nhấc gối phải lên, đá thẳng vào chân trái của Hoắc Vũ Hạo, còn tay trái đang chống dưới mặt đất, nương theo lực đỡ tung người lên, cả người như một tia chớp bay lên, chân trái đá mạnh về phía Hoắc Vũ Hạo.
Trong cơn giận dữ và xấu hổ, một cước này, cô bé đã xuất toàn lực, mặc dù không sử dụng Hồn Kỹ gì nhưng trong trạng thái sử dụng Vũ Hồn, một cước của Đại Hồn Sư cũng không thể khinh thường.
Chỉ có điều, Vu Phong lại một lần nữa phạm sai lầm, chân trái của Hoắc Vũ Hạo lại bất ngờ rút lại, đồng thời khom người xuống né tránh một cước của Vu Phong, cả người theo đà vọt về phía cô bé, hai tay đánh vào lưng Vu Phong.
Home » Story » đấu la đại lục ii (tuyệt thế đường môn) » Chương 84: Biết rõ sẽ bại, vẫn ứng chiến