Từ Yến Thời lấn người đến cắn lấy môi cô, vừa hôn cô vừa điều chỉnh tư thế.
Hướng Viên bước lên ngồi trên người anh, đè anh xuống ghế hôn anh tới tấp. Cả hai không hề nói gì, như muốn dùng những chiếc hôn để thổ lộ với nhau, nặng nhẹ chậm rãi cắn mút, mắt nhìn chằm chằm nhau.
Từ Yến Thời càng thêm thâm trầm, dứt khoát cắn môi dưới cô, nhưng chỉ cắn ngậm chứ không làm gì thêm, rồi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt chứa đầy thâm tình nhìn cô.
Sau đó, Hướng Viên nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng, trong buồng xe yên tĩnh, tiếng kim loại đập vào nhau giòn giã như thể kim cương đập vào mặt kính, trái tim chợt thít lại, bàn tay bất giác lùa vào mái tóc đen của anh, sống lưng tê dại, lưu luyến nhìn anh.
Anh thử tiến vào.
Hướng Viên đau tới mức nức nở, nước mắt lởn vởn quanh hốc mắt, lã chã nhìn anh.
Cuối cùng Từ Yến Thời vẫn không đành lòng, ánh mắt dịu đi thả người ra, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc cho mình. Áo sơ mi xộc xệch, hai nút áo trước ngực cởi ra, vòm ngực ấy vẫn đỏ au như lúc nãy, anh gác tay ra ngoài cửa búng nhẹ tro thuốc, nhìn ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Muộn rồi, về thôi.”
Sự trống rỗng đột nhiên ập đến, Hướng Viên nhích lại gần anh, “Anh không hỏi gì em cả sao?”
“Hỏi gì?” Anh dựa vào ghế không quay đầu lại, tầm mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thuốc nói.
“Quán bar, vì sao lại đến quán bar với người đàn ông đó, vì sao ngồi một lúc lại đi. Có phải ngoại tình không, có phải đã yêu người khác không? Em còn thích anh không? Ví dụ như vậy.” Hướng Viên đã tập diễn tiết mục anh nghe em giải thích mấy trăm lần ở trong đầu rồi.
Từ Yến Thời quay đầu đi, bình tĩnh hỏi cô:
“Anh còn đang nghĩ, rốt cuộc bản thân anh là gì với em, vì sao công ty xảy ra chuyện lớn như thế mà em không nói với anh? Hay em cho rằng, em kết hôn với Chu Dục Thần lấy được một tỉ thì Đông Hòa sẽ thuận lợi? Một công ty thối rữa đến tận gốc rễ, em cho rằng một tỉ đủ lấp vào ư? Nếu như ngày nào đó lại cần năm tỉ, có phải em sẽ ly hôn với hắn ta rồi tìm một người đàn ông khác cho em năm tỉ để kết hôn không?”
Ngày hôm đó sau khi Lâm Khải Thụy nói cho anh, anh vẫn luôn nhẫn nhịn, đợi xem rốt cuộc cô sẽ nói chuyện này với anh khi nào, nhưng đến một câu cũng không thấy, điện thoại tin nhắn cũng không. Anh cũng ra chiều hiểu cho, có lẽ bây giờ cô tự lo không xong, bể đầu sứt trán.
Cho đến tận tối nay.
Hướng Viên không nói gì, xoay người muốn xuống xe.
Nhưng lại bị anh chụp lấy cổ tay kéo lại gần, “Đi đâu?”
“Em muốn về nhà.”
Anh liếc cô, “Em biết đường à? Định đi lòng vòng cho đến sáng hả?”
Hướng Viên vùng vẫy nhưng không thoát được, lại nghe thấy anh thở hắt một hơi, tắt thuốc, “Đi thôi, anh chỉ đường cho em.”
…
Nửa tiếng sau, dưới sự chỉ đường nghiêm túc của Từ Yến Thời, xe lại dừng lại trước cửa một khách sạn.
Hướng Viên: “Đây là đâu?”
“Khách sạn.” Người đàn ông dáng vẻ nghiêm túc như thể đang nói đến sở nghiên cứu thần thánh nào đó.
Hướng Viên nhìn anh ung dung tháo dây an toàn ra đi xuống, còn mình vẫn ngồi yên không nhúc nhích, Từ Yến Thời đi đến gõ cửa kính.
Hướng Viên phớt lờ anh, giận dỗi ngồi trong xe.
Anh cũng mặc cô, đi đến trước quầy lễ tân đặt một phòng, chốc lát sau, một tay đút túi đứng dựa vào cửa khách sạn giơ thẻ phòng trong tay lên với cô, Hướng Viên không động, gạt cần ga tỏ vẻ kháng nghị.
Ngay lập tức, thẻ phòng trong tay đổi thành điện thoại của cô.
Bị ép buộc chỉ là chuyện trong một chớp mắt.
***
Vào cửa, anh vất hai chiếc điện thoại xuống bàn, vừa kéo cổ áo sơ mi ra vừa nói với cô, “Đi tắm đi, ngủ sớm một chút.” Còn mình ra ban công hút thuốc.
Hướng Viên vẫn không động đậy, đứng giữa phòng khách lẳng lặng nhìn anh, anh dựa lưng vào lan can, rút thuốc cúi đầu châm lửa.
Trong căn phòng yên ắng, bật lửa nhẹ nhàng phát ra tiếng “tách” một tiếng.
Anh nhả khói ra rồi ngẩng đầu lên, tầm mắt cũng theo đó rơi lên người cô.
Anh ngậm thuốc trong miệng, cách làn khói trắng, trong đôi mắt ấy như cất giấu một vài cảm xúc không tên, vừa nóng bỏng lại kiềm chế, đồng thời cũng đầy thâm trầm, như một cây kim đâm mạnh vào cô.
Con ngươi đen hơn người khác nên nhìn lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng. Cảm xúc phức tạp cũng nhiều hơn người khác.
Hướng Viên không chịu nổi ánh mắt như thế của anh, chỉ cần nhìn lâu một giây là luôn cảm thấy lòng rung động, cô hoàn hồn, tim đập thình thịch chạy đi tắm.
Kết quả là càng tắm càng nóng, cùng hơi nước phủ lên tầm mắt, tim đập nhanh hơn, như một quả khinh khí cầu không ngừng căng phồng trong lồng ngực, cuối cùng che lấp hoàn toàn không để cô thở nổi.
Một giây sau đó, cửa phòng tắm bị người đẩy ra, đèn phòng tắm đo đỏ mờ mờ nhìn không chân thực, Hướng Viên tưởng bị gió thổi đẩy ra, nào ngờ, đuôi mắt nhác thấy một bóng người cao ráo đứng thẳng ở cửa.
Hướng Viên ngơ ngác nhìn sang, Từ Yến Thời không cởi áo sơ mi mà đi thẳng đến hôn cô, để mặc nước trên đỉnh đầu thấm ướt áo anh, cột nước dịu dàng như một con lươn trơn nhẵn luồn lách qua lại giữa kẻ hở hai cơ thể dính sát nhau, lấp vào chỗ trống trong hai con tim.
Hướng Viên không một mảnh vải rúc vào trong ngực anh, cơ thể anh nóng bừng như thiêu đốt song cũng rất thoải mái, so với gạch sứ lạnh băng sau lưng, cô chỉ có thể dùng sức dán sát vào người anh.
Từ Yến Thời vừa hôn cô vừa điều chỉnh lại cột nước, nước chảy qua toàn thân, áo sơ mi của anh đã hoàn toàn ướt đẫm, dính chặt vào cơ thể rắn chắc của anh, ôm lấy đường cong cơ thể. Tầm mắt cô nhòe đi vì bị nước che khuất, như có một lớp sương mù mỏng giăng kín, khiến thân hình anh càng trông có vẻ mơ hồ. Cách vị trí gần khóe mắt nhất là đường cong kéo xuống cằm khi anh cúi đầu hôn cô, vừa gầy vừa liền mạch, trái lại để cô nhìn rõ hơn. Trong phòng tắm hơi nước bốc đầy, tim đập điên cuồng…
Cô nghĩ bụng: người đàn ông như thế này thật sự đừng nên gặp phải, bởi vì một khi đã gặp thì sẽ chỉ biết thua thiệt mãi, sau này dù tìm ai cũng cảm thấy không có được mùi vị như anh.
Anh ngậm một ngụm rượu trong miệng, vừa hôn cô vừa cạy mở răng môi cô ra, chậm rãi đẩy rượu đỏ vào miệng cô, sau đó cắn lấy môi cô không để chảy ra một giọt nào, tay đỡ sau gáy cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, giữa mặt mày toát lên vẻ trêu chọc: “Muốn uống nữa không?”
Hướng Viên mơ màng gật đầu.
Anh bật cười, cầm lấy chai rượu trên bồn rửa tay lên nhấp một hớp, một giây sau đó, Hướng Viên bị anh đè lên gạch sứ lạnh băng, cô vô thức ôm chặt cơ thể ấm áp của anh, ra sức chiếm lấy hơi thở của anh, môi không khỏi hé mở, ngụm rượu kia lần nữa rót cả vào miệng cô.
Mấy lần liên tiếp, thấy trên mặt cô hiện lên sắc đỏ, Từ Yến Thời mới chịu bỏ qua.
…
“Chúng ta thế này là gì? Em muốn kết hôn với người khác nhưng lại thế này với anh, liệu có thích hợp không?” Anh lạnh lùng nói.
Cô ý loạn tình mê, không muốn anh dừng lại, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Chịch chia tay?”
Đêm đó, Từ Yến Thời không hề có ý định bỏ qua cho cô đến tận bốn giờ sáng, cuối cùng Hướng Viên khóc lóc lăn xuống giường, lại bị anh quấn chăn ôm về, bọc hai lớp chăn, cơ thể anh đè ở bên ngoài, dỗ cô chìm vào giấc ngủ.
Đợi cô ngủ rồi Từ Yến Thời mới xuống giường, mặc áo sơ mi vào nhưng không cài nút, cầm thuốc lá lên ra ban công ngồi đến tận trời sáng, cho tới khi chân trời dâng lên màu trắng bạc, như ánh sáng tinh mơ trút xuống thế gian.
Anh soạn một tin nhắn gửi cho giáo sư Lương.
Lương Tần tỉnh lại không xem điện thoại, đến khi lên lớp mới phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, ông vội vã mở ra xem.
Sợ run ba giây.
Hôm đó trong phòng học, giáo sư vô cùng im lặng, quạt gió trên đỉnh đầu xoay tròn không biết mệt mỏi.
Trong phòng ngập tràn luồng gió nóng oi bức, bên ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu ngày hè, chúng học sinh cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng vào mùa hè năm ấy, bọn họ nhìn thấy giáo sư Lương tần được mệnh danh là công chính nghiêm minh, sau khi đọc tin nhắn xong thì chống đầu, hai mắt đỏ lên.
…
“Giáo sư Lương, xuất phát từ nguyên nhân cá nhân, có thể em không tham gia được khảo hạch lần này, nếu sau này còn có cơ hội trở thành học trò hoặc chiến hữu của thầy, thầy cứ việc đánh mắng tùy ý. Nhưng lần này, Hướng Viên cần em, em không thể để mặc cô ấy được. Em rất cảm kích khi được thầy và cô yêu quý. Đành phụ lòng ân tình của thầy, không kịp báo đáp người vừa là thầy vừa là bạn. Xin lỗi. Học trò Từ Yến Thời.”