Triều Phong để bà tuỳ ý vuốt ve, cười nói: “Con thật hy vong mẫu phi nghĩ như vậy, cứ như vậy, cho dù kết quả xấu ra sao, cũng không đến nỗi quá mức đau lòng.”Tuyết Khuynh Tâm cười khẽ: “Nói đúng lắm.”
Triều Phong ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chăm chú bà: “Lúc sắp chia tay, con sẽ để cho mẫu phi nhìn kỹ hơn một chút.”
Tuyết Khuynh Tâm cười đẩy hắn ra, nhẹ giọng mắng: “Cút đi, đã sớm nhìn đủ rồi.”
Triều Phong cũng cười theo: “Vậy…… Nhi thần cáo lui ngay đây.”
Hắn quỳ lùi vài bước, đứng lên định đi, Tuyết Khuynh Tâm đột nhiên nói: “Khoan đã.”
Triều Phong quay người lại, Tuyết Khuynh Tâm lệnh cho thị nữ lui hết, lúc này mới mở lòng bàn tay ra. Trên tay bà, có một khối gì đó màu đen, giống như là thiên thạch cháy vô tận. Triều Phong nhận lấy, nhất thời cảm thấy một cỗ lực lượng cuộn trào mãnh liệt.
Hắn nhíu mày: “Đây là……”
Ánh mắt Tuyết Khuynh Tâm dừng lại trên khối thiên thạch màu đen này một lúc, thốt ra một câu long trời lở đất: “Một trong ba mảnh vỡ của rìu Bàn Cổ.” Triều Phong chậm rãi ngẩng đầu, vẻ khiếp sợ hiện rõ trên mặt. Tuyết Khuynh Tâm mỉm cười, nói: “Cũng là đường lui cuối cùng của mẫu phi. Mấy năm nay, ta xem nó như mạng sống.”
Triều Phong hỏi: “Là của Thần tộc?”
Đương nhiên rồi. Ba mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, hai mảnh khác sớm đã thất lạc, không biết tung tích. Chỉ có Thần tộc là có một mảnh.
Tuyết Khuynh Tâm cười cười, xem như ngầm thừa nhận.
Triều Phong nói: “Mẫu phi muốn giao nó cho con?” “Trước kia, ta xem nó như mạng sống.” Tuyết Khuynh Tâm chậm rãi tựa lưng vào ghế, dùng quạt lụa che mặt, “Nhưng con đối với ta mà nói, dù sao cũng quan trọng hơn cả mạng sống. Ta không thích phải giống như phụ tôn con, cà đời chỉ biết làm theo lời người khác. Cầm đi, cố gắng đừng làm mất nó. Nhưng nếu thực sự không thể song toàn, vậy thì…… sống sót trở về.”
Tay phải Triều Phong từ từ nắm chặt lấy, cảm thụ sức mạnh khai thiên lập địa của rìu Bàn Cổ. Hắn hiểu được Tuyết Khuynh Tâm giao cho hắn thứ đồ trân quý cỡ nào. Mẫu phi của mình, từ trước đến nay luôn không hề có ý nghĩ để mình hy sinh tính mạng.
Hắn chậm rãi quỳ xuống đất, dập đầu xuống sàn gạch màu, phát ra tiếng vang nặng trĩu.
Thiên giới, Thuỳ Hồng điện.
Thanh Hành quân và Tử Vu đều cúi đầu, bộ dạng chuẩn bị sẵn sàng nghe giáo huấn. Trên bàn bày vài món đồ chay tinh xảo, thế nhưng hiếm thấy hơn là còn có một bình rượu nhỏ. Nhưng trên mặt hai huynh muội họ lại nửa điểm vui mừng cũng không có.
Bởi vì Huyền Thương quân đang ngồi đối diện hai người bọn họ.
Thanh Hành quân kiên trì đến cùng nặn ra một nụ cười cứng đờ, nói: “Huynh trưởng gọi bọn đệ đến đây có chuyện gì?
Đầu Tử Vu đã muốn rớt vào trong chén, rất sợ Huyền Thương quân nhìn đến nàng. Huyền Thương quân thản nhiên nói: “Ba huynh muội chúng ta lâu rồi không được ngồi lại giống như vậy, cùng nhau uống rượu.”
Thanh Hành quân vội nói: “Huynh trưởng, dạo gần đây đệ không có uống rượu nữa! Bài tập huynh giao đệ đều làm gần xong rồi.” Huyền Thương quân đưa mắt nhìn qua một cái, hắn lập tức chột dạ, “Được rồi được rồi, hôm qua có uống một chút, bài tập cũng còn thiếu một ít. Nhưng đệ bảo đảm chỉ thiếu một chút thôi.”
Huyền Thương quân không nói gì, lại nhìn về phía Tử Vu.
Tử Vu càng luống cuống hơn: “Huynh trưởng! Dạo gần đây muội đều ngoan ngoãn đi học. Muội thề muội tuyệt đối không hề nuôi sủng vật lung tung. Càng không bởi vì nuôi sủng vật lung tung mà xao nhãng chuẩn bị bài. Muội thề!”
Huyền Thương quân chỉ thở dài một tiếng: “Hai người các ngươi thật là!”
Hắn rũ mắt xuống, hồi lâu mới cầm bình rượu lên, rót rượu cho hai người bọn họ.
Thanh Hành quân và Tử Vu liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt đều hoảng hốt lo sợ. Hai người đồng thanh la lên: “Huynh trưởng!”
Huyền Thương quân vẫn nói với giọng bình tĩnh: “Uống ly rượu này trước đã.”
Hắn giơ ly rượu lên, Tử Vu không dám đưa tay cầm ly rượu, nàng nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, trong rượu này không có độc đó chứ?”
Thanh Hành quân làm sao biết được? Hắn cũng đang run rẩy nhìn chằm chằm ly rượu đây.
Huynh trưởng hôm nay thực sự rất kì lạ.
Nhưng Huyền Thương quân đã lên tiếng, hai người bọn họ cũng không dám không thuận theo. Hai huynh muội nơm nớp run rẩy mà đứng lên, đang chuẩn bị uống rượu, chợt có một người từ bên ngoài đi vào.
Không phải người nào khác, chính là Dạ Đàm.