Dương Cửu Lang đưa mắt nhìn bóng lưng hắn chạy xa, quay đầu nhướng mày với Trương Vân Lôi: ”Ta dám cá là chắc chắn nó đi tìm Đào Dương!”
”Khoan để ý đến nó, còn hai trăm vạn lượng đó, phải làm sao đây?” Trương Vân Lôi nói, quay đầu lại hỏi Tần Tiêu Hiền: ”Ba trăm vạn lượng không đủ à?”
Tần Tiêu Hiền bất đắc dĩ thở dài: ”Nếu không mua thuốc thì đủ.”
”Bệnh viện sao có thể không có thuốc được!” Trương Vân Lôi tặc lưỡi, suy nghĩ một lát, cắn răng hạ quyết tâm nói: ”Thế này đi, ta cũng góp vào năm mươi vạn lượng!”
Dương Cửu Lang không thể tưởng tượng nổi mà nhìn y, không khỏi bật cười: ”Vậy mà em nỡ à! Em lấy đâu ra năm mươi vạn lượng?”
”Ta tìm cha ta xin, ông ấy hứa với ta rồi, chỉ cần ta đồng ý hôn sự thì sau này ta nói gì ông ấy cũng sẽ theo ta!” Trương Vân Lôi đắc ý hất cằm, đột nhiên nhớ ra còn một trăm năm mươi vạn lượng, không khỏi nhíu mày: ”Còn lại một trăm năm mươi vạn lượng thì phải làm sao đây?”
Lúc này Mạnh Hạc Đường đứng lên nói: ”Một trăm năm mươi vạn lượng còn lại để ta nghĩ cách cho.”
Mọi người giật mình, cùng nhau nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, một trăm năm mươi vạn lượng không phải một con số nhỏ, bọn họ cũng đều biết tình hình trong nhà Mạnh Hạc Đường, không có khả năng đi xin tiền cha y.
”Huynh nghĩ cách thế nào?” Tần Tiêu Hiền hỏi. Truyện Khoa Huyễn
Mạnh Hạc Đường cười cười: ”Cách thì chắc chắn có, tin ta đi.”
Mọi người thấy y không giống đang nói đùa, rối rít gật đầu, Mai Cửu Lượng cười vỗ cánh tay Tần Tiêu Hiền: ”Quá tốt rồi lão Tần! Tiền thì có cách, vậy mau nghĩ cách liên lạc với thầy Cao đi, mời ông ấy giúp chúng ta tìm chút thiết bị chữa bệnh và thuốc, chờ đến khi xây được bệnh viện thì cũng có thể nhanh chóng kiểm tra cho Cửu Lương!”
Tần Tiêu Hiền cũng kích động gật đầu, Dương Cửu Lang nhớ ra gì đó, vội cau mày nói: ”Thầy Cao mà các cậu nói là ở nước ngoài à? Nếu mà gửi thư qua đó thì mất một tháng mới có thể nhận được đó!”
Tần Tiêu Hiền hơi sửng sốt, lắc đầu cười nói: ”Không cần đâu, gọi điện thoại là được rồi! Chắc là Bắc Kinh có trạm điện thoại chứ hả?”
”Điện thoại?” Dương Cửu Lang nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương thản nhiên trả lời hắn: ”Có nghe nói, nhưng chưa từng thấy.”
Dương Cửu Lang tò mò nói: ”Ngươi nghe nói ở đâu?”
Châu Cửu Lương giải thích với hắn: ”Cha nói, ông ấy từng vào cung bắt mạch cho Thái hậu, thấy Thái hậu sưu tầm rất nhiều đồ nước ngoài.”
”Hả?” Tần Tiêu Hiền giật mình: ”Ta không cần phải trà trộn vào cung mới có thể gọi được cuộc điện thoại này đó chứ? Có khi nào bị rơi đầu không?”
Mai Cửu Lượng nói: ”Ta nghĩ chắc phòng bưu chính sẽ có đó.”
Cái này thì được! An toàn hơn trà trộn vào cung nhiều, lúc này Tần Tiêu Hiền đứng lên: ”Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi đi!”
Nói rồi kéo Mai Cửu Lượng chạy ra khỏi phòng.
Một bên khác, Quách Kỳ Lân cùng Đổng Cửu Hàm đến gần tiền trang Đại Đức Vân, hai người trốn trong một con hẻm như mấy tên trộm, cả hai đều căng thẳng hít sâu một hơi.
”Con trai trộm của cha không tính là trộm! Con trai trộm của cha không tính là trộm! Con trai trộm của cha không tính là trộm!” Quách Kỳ Lân ra sức thôi miên bản thân, trong lòng thật sự không chắc, quay đầu lại hỏi Đổng Cửu Hàm: ”Con trộm của cha không tính là trộm! Ta trộm tiền của nhà ta có gọi là trộm không?”
”Eh…” Đổng Cửu Hàm gật đầu: ”Vẫn gọi đấy.”
Quách Kỳ Lân không khỏi tặc lưỡi: ”Không phải vì không còn cách nào khác sao? Ta cũng vì giúp lão Tần thôi, huynh nghĩ lại xem, nếu lão Tần không xây nổi bệnh viện, không có cách nào chữa bệnh cho Cửu Lương, cũng không có cách nào tạo phúc cho dân chúng ở Bách Kinh đâu!”
Đổng Cửu Hàm không nhịn được cười nói: ”Thiếu gia, ngài nói vĩ đại thật đấy, nhưng như vậy vẫn gọi là trộm! Còn là năm mươi vạn lượng cơ! Đủ phán án phạt rồi!”
”Phán bao nhiêu năm?” Quách Kỳ Lân hỏi.
Đổng Cửu Hàm hơi sửng sốt, không chắc mà nói: ”Kiểu gì chắc cũng xử mười năm đó, nhưng cậu trộm của nhà cậu, nếu cha cậu không truy cứu thì có thể xem xét xử lý, một năm.”
”Đáng!” Lúc này Quách Kỳ Lân nói, không thể không nói là hắn thật sự có nghĩa khí, vì bệnh của Cửu Lương và giấc mơ của lão Tần mà không đếm xỉa gì bằng lòng ngồi tù!
”Huynh ở lại đây, ta đi trộm, đợi lấy được tiền, hai ta lập tức chạy!” Quách Kỳ Lân nói.
Đổng Cửu Hàm thấy khó hiểu: ”Chẳng phải không có gì cho tôi làm sao? Ngài gọi ta đi theo làm gì?”
”Tăng thêm sự dũng cảm!” Quách Kỳ Lân thuận miệng đáp lại hắn, cũng đã chuẩn bị xong, lén lút tới gần tiền trang.
Đổng Cửu Hàm nhìn cái tư thế giống như đúc một tên trộm, không khỏi thở dài, nói là để mình tăng thêm lòng dũng cảm cho hắn, nhưng hắn mà bị bắt thật thì mình không làm gì còn phải lãnh tội danh đồng phạm, không đáng chút nào!
Cổng vào tiền trang Đại Đức Vân, Quách Kỳ Lân thò đầu qua, cũng may sáng sớm không đông khách lắm, Đào Dương đang tính sổ sách trong quầy, Quách Kỳ Lân hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, dùng hình thức bò để tới trước quầy.
Trên bàn có một xấp ngân phiếu chưa nhập vào sổ, đúng là ông trời cũng giúp ta! Quách Kỳ Lân nhếch môi, chậm rãi đưa tay tới, hai ngón tay kẹp lấy một góc ngân phiếu, cẩn thận rút ra.
Đào Dương quay đầu ghi sổ, vô tình thoáng nhìn thấy xấp ngân phiếu trước mặt mình động đậy, vốn không tin trên đời này có ma quỷ, Đào Dương tập trung nhìn, quả nhiên phát hiện có hai ngón tay đang lén lút rút ngân phiếu ra.
Chỉ vẻn vẹn hai ngón tay này thôi, Đào Dương tự tin dù có một ngày mình thành ông già mất trí cũng sẽ không nhận nhầm, lập tức không thể tưởng tượng nổi mà nhướng mày, lẳng lặng nhìn tờ ngân phiếu kia bị rút đi.
Rốt cuộc cũng rút được ngân phiếu ra, Quách Kỳ Lân âm thầm thấy may vì không bị phát hiện, vội cúi đầu đưa mắt nhìn tờ ngân phiếu kia, lập tức lại lạnh mặt.
Năm mươi lượng! Sao mệnh giá tiền lại nhỏ như vậy chứ! Như này rồi tới ngày tháng năm nào mới góp đủ năm mươi vạn đây!
Quách Kỳ Lân thở dài, nhưng hắn cũng không từ bỏ dễ như vậy, chỉnh đốn tâm thái lại một chút, vội vàng chuẩn bị xong tư thế, thận trọng đưa tay lên đống ngân phiếu trên bàn.
Nhưng hắn không biết là lúc này Đào Dương đã bỏ công việc qua một bên, hai tay chống đầu, khóe miệng mỉm cười, rất hứng thú nhìn hai ngón tay kia lại rút đi một tờ ngân phiếu.
”Mười lượng!” Quách Kỳ Lân nhỏ giọng lầm bầm, cái này còn không bằng lúc nãy nữa! Trên đời này còn có ngân phiếu mười lượng nữa sao? Sao hắn chưa từng biết vậy?
Quách Kỳ Lân hít một hơi sâu, lại vươn tay về phía xấp ngân phiếu kia, lần này, hắn mới vừa sờ đến ngân phiếu, cổ tay đã bị một bàn tay lạnh buốt nắm chặt lấy, Quách Kỳ Lân sợ đến mức giật bắn người, luống cuống ngẩng đầu lên nhìn, Đào Dương thò đầu ra, mỉm cười nhìn hắn.
Quách Kỳ Lân nuốt nước bọt, từ từ đứng dậy, gượng cười hỏi y: ”Đệ, đệ đang làm gì vậy?”
”Ta đang tra sổ sách, còn huynh?” Đào Dương nhướng nhướng mày với hắn.
”Ta tới, ta tới…lấy tiền!” Quách Kỳ Lân thật sự không bịa ra được lý do nào, thoáng nhìn xấp ngân phiếu trên bàn, bỗng chộp lấy, quay người co chân chạy biến!
Ban đầu mọi thứ đều rất suôn sẻ, kết quả là lúc Quách Kỳ Lân chạy ra cửa thì không để ý dưới chân bị bậc cửa cản lại, chỉ kịp la lên một tiếng ”Úi cha”, ngã úp sấp mặt xuống đất.
”Này!” Đào Dương giật mình, đau lòng nhìn hắn.
Nhưng dáng vẻ của Quách Kỳ Lân hình như cũng không đau, đứng lên phủi bụi trên người rồi tiếp tục chạy, Đào Dương hơi khó tin mà nhướng mày, lắc đầu cười cười, kệ hắn đi, thoáng sắp xếp lại mặt bàn vừa bị hắn làm rối tung, tiếp tục vùi đầu tính sổ sách.