Dung Lạc nhìn bóng lưng Hạ Nhi biến mất liền thấp giọng cười.
Vương Luân đi tới nhẹ giọng hỏi:
“Cô chủ! Không sao chứ ạ?” Nói xong tay liền vươn ra muốn rót trà cho Dung Lạc.
“Không sao! Từ rồi sẽ quen thôi. Hạ Nhi đến đây cũng được bốn ngày rồi. Đúng không?” Giọng Dung Lạc cười như không cười nói.
Vương Luân hơi tò mò không biết tại sao Dung Lạc lại hỏi như vậy, nhưng vẫn cung kính cúi đầu đáp:
“Đúng vậy thưa tiểu thư!”
Dung Lạc nghe vậy liền gật nhẹ đầu, bàn tay vươn ra cầm lấy tách trà Vương Luân đưa tới, cười nhàn nhạt nói:
“Nhanh thật! Thời hạn cũng không còn bao lâu. Lại không thể cường ngạnh giữ cô ấy ở lại bên mình. Dù gì Hạ gia và Khương gia cũng đang ở ngoài kia, tuỳ thời tuỳ lúc đều muốn chạy vào đây mang cô ấy đi.”
Vương Luân nghe thấy liền cúi thấp đầu, từ khi nào cô chủ của hắn lại để ý một người như vậy. Dù ngày Dung Lạc bắt cóc Hạ Nhi, có nói qua muốn Hạ Nhi trở thành nữ chủ nhân Dung gia, hắn cũng chỉ xem như lời nói đùa hoặc qua loa của Dung Lạc. Nhưng với tình cảnh lúc nãy hắn nhìn thấy, Dung Lạc dung túng Hạ Nhi đến quá phận. Trước đây chưa từng có ái dám đối xử với cô chủ hắn như vậy. Chỉ một câu bất kính liền bị Dung Lạc cho người xử lý cả rồi.
Vương Luân có chút không nhịn được, tới gần nhận tách trà trên tay Dung Lạc, nhỏ giọng đánh bạo hỏi:
“Cô chủ! Người… thích vị Hạ tiểu thư này sao?”
Dung Lạc cười khẽ, nghiêng đầu chống cằm thản nhiên nói:
“Ta không thích!”
Vương Luân nghe vậy liền không tiếng động thở phào nhẹ nhõm.
“Ta là yêu cô ấy!” Giọng Dung Lạc trầm thấp bổ sung.
Bàn tay đang cầm tách trà của Vương Luân liền chao đảo, nước trà nóng rơi lên tay hắn, Vương Luân như không hề biết đau, trợn tròn mắt nhìn Dung Lạc.
Hắn không nghe lầm a! Cô chủ vừa nói… là không thích! Nhưng cô chủ là yêu Hạ tiểu thư.
Vương Luân ngây ngẩn cả người.
Dung Lạc liếc mắt thấy liền thấp giọng cười ra tiếng.
“Lạ lắm sao?”
Vương Luân trong sự khiếp sợ vội vàng hồi phục lại, cúi đầu nói:
“Cô chủ thích là được! Nếu cô chủ nhận định Hạ tiểu thư, Dung gia cứ việc cướp Hạ tiểu thư tới tay thôi ạ.”
Dung Lạc biếng nhác gác chân lên thành ghế, vẻ mặt trầm ngâm một lát rồi nói:
“Cướp thì dễ rồi! Dung gia không làm trò mèo như bọn bạch đạo. Đơn giản cứ cưỡng chế thì sẽ có cứ mình muốn. Nhưng ta muốn! Là muốn Hạ Nhi yêu ta. Thời gian hai tuần Hạ Nhi cho ta còn vài ngày thôi, ta không chắc một người như cô ấy sẽ yêu ta, nhưng lại không đành lòng buông tha cô ấy.”
Dung Lạc nghiêng đầu dựa vào ghế sofa, cười như không cười hỏi Vương Luân:
“Ngươi nghĩ xem có cách nào khiến ta kéo dài được thời hạn không? Trước đây không phải nữ nhân nhìn thấy ta đều vô cùng yêu thích mà lao vào à? Sao gặp nữ nhân này lại không theo lẽ thường như thế chứ?” Giọng Dung Lạc mang chút ý cười lành lạnh.
Vương Luân nhẹ gật đầu nói:
“Quả thật nữ nhân trước giờ trông thấy cô chủ đều không kiềm lòng được, giống như Dương Mẫn Hi của Dương gia vậy. Cô ta mê mẩn cô chủ đến nỗi từ hôm cô chủ về nước đến giờ, ngày nào cũng đến Dung gia nhìn chằm chằm. Nếu không phải hiện tại thuộc hạ canh giữ nghiêm ngặt không cho bất kì ai bước vào. Cô ta cũng đã lẻn vào tìm cô chủ rồi.”
Dung Lạc nghe tới tên Dương Mẫn Hi liền nhíu mày, giọng trầm thấp đầy quyến rũ nói:
“Dương Mẫn Hi? Dương gia? Đó không phải nhà mẹ đẻ của Hạ Nhi sao?”
Vương Luân gật đầu nghiêm túc nói:
“Không sai! Chính là con gái của gia chủ hiện tại. Gia chủ Dương gia là anh trai ruột của mẹ Hạ tiểu thư.”
Dung Lạc nghe thấy liền thấp giọng cười khẽ, tay vươn lên nắm nhẹ chiếc cằm tinh xảo, nhìn Vương Luân cười như không cười nói:
“Để cô ta vào đi! Sắp xếp cho cô ta một phòng ở cạnh ta.”
Vương Luân nghe thấy liền khó hiểu nhíu mày hỏi:
“Cô chủ…”
“Đừng nhiều lời! Cứ theo ý ta mà làm.” Giọng Dung Lạc lạnh lẽo âm trầm nói.
Vương Luân liền cúi đầu, thấp giọng “vâng” một tiếng rồi lui người bước ra cổng phân phó.
Dung Lạc vắt chéo chân lên ghế, khoé môi cong lên nụ cười thâm hiểm, khuôn mặt tuyệt mỹ ngã ra sau thành ghế, ánh nắng chiếu vào khiến dung nhan tinh xảo diễm lệ toả ra một làn ánh sáng ma mị rực rỡ chói mắt.
Lấy một tốc độ nhanh không tưởng, Dương Mẫn Hi ngay lập tức liền được đưa tới Dung gia.
Dương Mẫn Hi toàn thân mặc toàn hàng hiệu đắc tiền, nữ nhân xinh đẹp theo chiều hướng thanh lịch lại ẩn ẩn sự quyến rũ, giương mặt có năm sáu phần tương tự Dương Tuyết Hy – Mẹ Hạ Nhi.
Vì sở hữu nhan sắc nổi bật nên vô cùng kiêu ngạo, bước vào Dung gia không hề để ai vào mắt. Nghênh ngang xách váy đi tìm Dung Lạc.
Nhưng Dung Lạc dường như trốn tránh cô ta, không hề xuất hiện.
Dương Mẫn Hi ngồi trên sofa dưới phòng khách, khuôn mặt bực dọc nói với Vương Luân:
“Vương quản gia! Cả ngày nay đều không thấy Dung Lạc đâu. Ta tới đây để nhìn thấy Dung Lạc cơ mà. Cô ấy đâu rồi?”
Vương Luân chỉ trầm mặc cúi đầu không đáp.
Hắn không thể nói vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Dương Mẫn Hi, cô chủ nhà hắn đã nhanh chân đi tới khu bắn súng.
Còn ném Dương Mẫn Hi lại cho hắn giải quyết, nói rằng miễn là không đuổi cô ta đi, còn lại cứ để mặc cô ta.
Vương Luân vô cùng nghi ngờ cô chủ nhà mình là đang làm khó hắn, muốn mang Dương Mẫn Hi đến dày vò hành hạ hắn, nữ nhân này suốt một ngày trời bên miệng luôn treo hai chữ ‘Dung Lạc’, hỏi hắn đến mức hắn vốn là một người vô cùng kiên nhẫn, cũng không nhịn được mà muốn tống cổ cô ta đi.
Xem ra vị Hạ tiểu thư kia dễ hầu hạ hơn nhiều, suốt ngày nằm trong phòng đọc sách, an tĩnh lại không hề có kiểu cách ra lệnh hay sai khiến người khác như Dương Mẫn Hi.
Vương Luân cảm thấy ánh mắt nhìn người của cô chủ nhà hắn thật chuẩn xác, đương gia chủ mẫu nhất định phải có khí độ như Hạ tiểu thư, tuy nhiều lúc Hạ tiểu thư có hơi… hung tàn với cô chủ nhà hắn. Nhưng đối xử với người làm vô cùng hoà ái nhân từ. Hôm qua còn vì một quản gia tập sự mà mở lời xin cô chủ tha cho. Tên quản gia tập sự đó bây giờ coi Hạ tiểu thư như ân nhân cứu mạng, còn thề thốt lấy tính mạng ra trả ơn Hạ tiểu thư đây.